Tên quan viên mặc đồ đen cảm thấy lạnh giá trong lòng, nhận mệnh lui ra. Trước khi Lộc Sơn Hội Minh diễn ra, vị nữ chủ nhân trong Hoàng cung đã khống chế một số sự việc đến mức một tay che trời. Còn đến bây giờ, chỉ cần qua sự việc nhỏ bé này đã đủ để cho lão ta nhận ra một sự thật đáng sợ, sau này bà ta sẽ khống chế Tu Hành Giả Trường Lăng càng nghiêm ngặt hơn.
"Mời Lương Đại Tướng quân vào!"
Ả mỹ nhân nội cung hơi lên giọng ra lệnh cho tên quan viên trung niên đang đi ra cửa.
Ngoài sân yên tĩnh vang lên tiếng bước chân vững vàng, một luồng khí tức sát phạt khó tả tràn vào thư phòng. Đôi ủng chiến vượt qua cánh cửa sơn son, Lương Liên lập tức hiện ra trước mặt ả mỹ nhân nội cung.
Sau khi vào trong thư phòng, Lương Liên phớt lờ không thèm chào hỏi, từ từ ngẩng đầu lên. Thái độ lão ta bình thản như mặt nước phẳng lặng.
"Có lẽ ngài cảm thấy rất khó chịu."
Vẻ mặt hờ hững của ả mỹ nhân nội cung nhanh chóng biến thành lạnh lùng, đôi mắt thị bỏ qua thân hình thẳng như lưỡi kiếm của Lương Liên, nhìn xuyên qua khe cửa sổ ngắm bầu trời xanh thắm ở bên ngoài: "Thông thường lần nào Hoàng Hậu nương nương cũng đích thân gặp ngài, hôm nay lại đổi thành ta, hơn nữa còn bắt ngài phải chờ. Thế nhưng, ta có thể nói cho ngài biết, nếu như ngài không thể có một vài biểu hiện nào đó khiến Người hài lòng, sau này lúc nào cũng sẽ chỉ là ta gặp ngài."
Lương Liên nhớ tới gương mặt hoàn mỹ của hoàng hậu trong hậu cung, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt: "Bà ấy định khi nào đuổi ta ra khỏi Trường Lăng?"
Ả mỹ nhân nội cung thu hồi ánh mắt lại, nhìn thẳng vào lão ta, đáp: "Khi Mân Sơn Kiếm Hội kết thúc."
"Lộc Sơn Hội Minh vừa kết thúc, bà ấy quả nhiên đã cạn sạch kiên nhẫn."
Lương Liên lắc đầu, không nói gì nữa, quay người đi ra ngoài luôn.
Nét mặt ả mỹ nhân nội cung mỹ nhân không có bất cứ biến đổi nào. Thị chỉ bình thản nói với theo một câu: "Mân Sơn Kiếm Hội sẽ tổ chức sớm vào mười ngày sau."
Vừa bước tới cánh cửa sơn son, Lương Liên nghe thấy thị nói vậy, lông mày chợt cau lại. Bàn chân lão ta vừa nhấc lên sựng lại, không hạ xuống được nữa.
----------
"Mân Sơn Kiếm Tông sẽ khai sơn sau mười ngày nữa."
Cùng lúc Lương Liên rời khỏi gian thư phòng đó, tên quan viên trung niên mặc đồ đen đang leo lên một chiếc xe ngựa màu đen đang đứng chờ mình. Sau khi màn xe hạ xuống, lão ta khẽ nói với một tên quan viên còn trẻ đang cung kính đứng chờ bên cạnh xe.
----------
Gió buổi sớm vẫn mang theo hơi lạnh, xung quanh Mặc Viên Chu gia trước kia luôn yên tĩnh thì nay lại ầm ĩ như cái chợ, náo nhiệt khác thường.
Gần chỗ một bức tường cao bị phá bỏ, ít nhất có năm sáu toán thợ đang làm việc hối hả. Trong khi đó, các gia đình trước kia cư trú ở Ngô Đồng Lạc thì giờ đang chuyển đồ đạc vào trong Mặc Viên. Một vài bộ quần áo nằm dưới đáy hòm một thời gian rất dài nay mới thấy ánh sáng mặt trời, được phơi phóng khắp nơi trong nội viên. Không ít láng giềng, sau khi hân hoan túm tụm bên ngoài căn phòng mà mình đã chọn, bỗng chợt cau mày tính toán xem cần phải mua thêm những gì. Căn phòng đẹp đẽ như thế có nên mua thêm bếp lò cho vào trong phòng hay không, những chiếc chăn đệm chằng chịt miếng vá đặt lên cái giường lớn được chạm trổ tinh xảo kia có phải là quá mức khập khễnh không tương xứng hay không.
Vài gia đình láng giềng ở phố kế bên tò mờ chạy tới xem, ngưỡng mộ bàn tán về việc ngày trước khu Mặc Viên này cao thâm khó tiếp cận tới cỡ nào. Đồng thời, họ cũng hảo tâm chỉ cho biết khu chợ gần đây nhất, giếng nước có thể vo gạo rửa rau được gần đây nhất ở chỗ nào, hồ nước nằm ở nơi đâu,. . .
-----
"Ngày trước Mặc Viên Chu gia cao thâm tĩnh lặng biết bao, có gọi là Kiếm Viện tu hành cũng không ngoa. Vị thiếu niên quán rượu kia chưa tới được mấy ngày, đã thẳng tay biến nơi đó thành một cái chợ, thật sự là một trò đùa quá lố."
Trong một gian nhã thất trên tầng hai của một quán trà cách đó không xa, một người đàn ông trung niên mặc áo trắng nói bằng giọng mang hàm ý chế giễu: "Có lẽ Trịnh Tụ tuyệt đối không tài nào nghĩ ra, vị thiếu niên quán rượu này lại dùng cái trò này để biển hiện sự bất mãn của mình."
"Cho nên Mân Sơn Kiếm Tông sẽ khai sơn sau mười ngày nữa?" Một người đàn ông áo đen đứng bên cạnh lão ta nhếch mép cười gằn, "Phải nói, để đáp trả lại biểu hiện bất mãn của tên thiếu niên quán rượu này, đưa ra hành động thực tế khiến cho hắn không có đủ thời gian để chuẩn bị, thực ra là đang diễn trò cho tất cả mọi người cùng xem."
Người đàn ông áo đen có gương mặt mang nét đẹp rất nam tính, có vẻ còn rất trẻ, nhưng hai hàng lông mày đã lốm đốm có sợi bạc. Mặc dù trên người ông ta không tỏa ra một chút khí thế nào đáng sợ, nhưng chính khí chất đó lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm cực độ.
Người đàn ông trung niên mặc áo trắng quay sang nhìn lão ta, thong thả nói: "Đây là việc có thể đoán trước được. . . Trước Lộc Sơn Minh Hội, những môn phiệt không được lòng bà ta vẫn còn ôm tư tưởng cầu may có thể bình an sống ở Trường Lăng. Thế nhưng, trong Lộc Sơn Hội Minh, bà ta và Nguyên Vũ đã làm được tất cả những việc mà mình muốn làm. Cho nên, sau này người nào làm bà ta khó chịu hay yêu thích đều không thành vấn đề, mà vấn đề là bà ta phải chọn người nào làm trụ cột tương lai của Đại Tần, bắt buộc phải diệt trừ người nào."
Người đàn ông áo đen gằn giọng nói: "Cho nên Trịnh Tụ làm vậy là bởi muốn cố ý diễn một chiêu trò cho tất cả triều ta xem. Mục đích chính của bà ta hiển nhiên là muốn nhìn xem rốt cục có ai không tuân theo. Lộc Sơn Minh Hội là thời điểm Nguyên Vũ đánh dẹp cường giả trong thiên hạ, còn Mân Sơn Kiếm Hội sẽ là thời điểm bà ta muốn xử lý triệt để một vài vấn đề trong triều ta."
Người đàn ông trung niên mặc áo trắng nói bằng giọng than thở: "Tên thiếu niên quán rượu này quả thực có đôi mắt sáng như đuốc, cho nên mới dùng phương pháp này để biểu thị sự bất mãn đối với bà ta. Tuy nhiên, nói gì thì nói, cho dù chúng ta không nhúng tay vào, chỉ cần Ly Lăng Quân và Hoàng Hậu có ý kiến, hắn sẽ không bao giờ có khả năng đi được quá xa trong Mân Sơn Kiếm Hội, chứ chưa cần nói đến việc giành được một trong ba vị trí đứng đầu chung cuộc."
"Nếu Trịnh Tụ đã thích đùa giỡn như thế, vậy thì mọi người chẳng ngại ngần gì cùng tham gia chơi đùa một chút.