Song khi phần lớn mọi người đều tiến vào đại môn màu xanh ngọc, trước Kiếm Thai đâu đâu cũng có người, động nghịt như ở ngoài khi trước, vậy mà vẫn chưa có bất kỳ ai có thể đi qua được Kiếm Thai.
Dưới bóng của Kiếm Thai có một thiếu niên mặc áo bào màu đỏ thẫm, nét mặt có chút tái nhợt đang xoay người lại, có chút thất thần nhìn Đinh Ninh ở cách đó không xa.
Hắn là Giản Đạo Mai, đệ tử của Trọng Hoa Kiếm viện, đứng ở vị trí thứ hai mươi trên Tài Tuấn Sách, tuy vậy sau một lúc lâu tìm hiểu tâm thần của hắn đã bị tổn hao quá nhiều, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Vị trí của hắn trên Tài Tuấn Sách cao như vậy, mà cho đến lúc này hắn cũng chỉ có thể cảm nhận được một đạo Nguyên Khí đang chảy khắp Kiếm Thai, nhưng luồng Nguyên Khí cực nhanh này cùng với bản thân Kiếm Thai liên hệ thế nào đến cách đi qua nơi này thì hắn đã suy nghĩ cẩn thận mà vẫn chưa tìm ra.
Hắn lại càng thấy khó hiểu rằng vì sao đến lúc này Đinh Ninh vẫn còn nhắm mắt tu hành bổ sung Chân nguyên?
Đến cùng thì khi nào Đinh Ninh mới bắt đầu tìm hiểu chuôi Kiếm Thai màu đen này?
Lông mày của một thiếu niên mặc áo bào trắng tính vốn đang nhíu chặt giờ lại chợt giãn ra.
Tuổi của hắn nhìn xấp xỉ với Trương Nghi, thân thể đã hoàn toàn nảy nở nên nhìn vô cùng cao lớn.
Khuôn mặt của hắn tuấn tú, mái tóc dài đen được cuốn lên bằng một cái vòng ngọc trắng, nhìn vô cùng gọn ghẽ.
Hắn nằm trong nhóm người tiến vào ở giữa, thế nhưng lúc này hắn đã cảm giác được rõ ràng đạo Nguyên khí trên Kiếm Thai màu đen kia, cũng đã phát hiện ra phương pháp đi qua Kiếm Thai này, nên hắn quyết định hành động.
Nhưng đúng lúc đó, hai con ngươi của Giản Đạo Mai liền kịch liệt co lại.
Trong sân vang lên những tiếng kinh hô bị kiềm chế.
Hai mắt của Đinh Ninh đã mở ra.
Không hề có bất kỳ động tác dư thừa nào, Đinh Ninh bắt đầu cất bước di chuyển, đi về phía Kiếm Thai màu đen đang lơ lửng trước mặt hắn.
Khi phần lớn mọi người còn chưa kịp phỏng đoán xem hắn muốn làm gì thì Đinh Ninh đã xuất kiếm.
Hắn yên lặng rút Mạt Hoa Tàn Kiếm bên hông ra rồi xuất ra một kiếm đơn giản dị thường, đâm vào một chỗ trên Kiếm Thai màu đen.
Một tiếng coong vang dội.
Âm thanh này không vang, nhưng thân thể của rất nhiều người lại không khỏi rung lên một cái.
Mặt ngoài của Kiếm Thai đột ngột sáng lên.
Những chỗ lồi lõm kia liền đột nhiên tỏa ra hồng quang nỏng rực, tựa như có ánh lửa đang cuộn trào mãnh liệt muốn phun cả ra ngoài.
Nhưng trong chớp mắt kế tiếp lại không có chuyện gì phát sinh nữa.
Kiếm Thai màu đen chẳng hề di động chút nào, hồng quang bên trên Kiếm Thai vừa hiện ra lại biến đi trong nháy mắt, như bị nhấn chìm trong thủy triều.
Đinh Ninh đã thu kiếm, đi qua Kiếm Thai màu đen.
"Tiểu Sư đệ. . ."
Trương Nghi kêu lên thành tiếng.
Hắn lại một lần nữa gọi sai, nhưng lần này trong tiếng kêu của hắn sự ngạc nhiên còn nhiều hơn khiếp sợ.
Mặc dù được Đinh Ninh nhắc nhở ngay từ đầu, nhưng cho đến giờ hắn mới lờ mờ đoán ra được phương pháp thông qua, vậy mà dựa vào biểu hiện lúc này của Đinh Ninh, hắn trước tiên liền hiểu ra hiển nhiên ngay từ lúc đầu Đinh Ninh đã biết rõ phương pháp đi qua cây Kiếm Thai màu đen này!
Hắn theo sát Đinh Ninh thông qua Đại môn, đi tới phía sau Đinh Ninh chỉ trong một thời gian ngắn, vậy mà chỉ như thế thôi Đinh Ninh đã tìm ra được phương pháp thông qua chuôi Kiếm Thai màu đen này!
Tên tiểu sư đệ này của mình…. Thật là như thần nhân vậy!
Khi trong lòng của Trương Nghi đang tràn ngập sự kinh hỉ như thế, tên thiếu niên mang áo bào trắng lúc nãy đang định bước qua chuôi Kiếm Thai màu đen này liền cau mày thật sâu.
Sâu trong con ngươi của hắn là lãnh ý.
Hóa ra là ngay từ đầu đã hiểu ra?
Đây là tốc độ lĩnh ngộ cỡ nào?
Hơn nữa vì sao ngay khi hắn nghĩ tới việc đi qua Kiếm Thai, Đinh Ninh liền vừa vặn ngừng bổ sung Chân Nguyên rồi thông qua trước hắn… Đây là trùng hợp sao?
Giản Đạo Mai ngơ ngác nhìn bóng lưng của Đinh Ninh sau Kiếm Thai màu đen, thân thể không tự chủ được mà run lẩy bẩy.
Hắn hoàn toàn không thể tin được những gì mình vừa thấy lại là sự thực, nhưng một kiếm vừa rồi của Đinh Ninh đã giải đáp được nghi hoặc cuối cùng trong lòng hắn, khiến hắn hiểu ra mối liên hệ trực tiếp giữa đạo Nguyên Khí đang lưu chuyển cực nhanh trên Kiếm Thai với bản thân chuôi Kiếm Thai.
“Hóa ra là như vậy!”
Càng ngày càng có nhiều người ngộ ra, lại càng khiếp sợ vô cùng.
Một thiếu niên mặc đạo bào màu đen như mực đi về phía Kiếm Thai.
Rất nhiều người biết hắn là Phạm Tinh Lăng đến từ Đồng Mộc Đạo quan.
Phạm Tinh Lăng vừa có đốn ngộ, liền theo bản năng đi tới.
Hắn cũng đã xác định được chỉ cần xuất kiếm cắt đứt sự lưu động của đạo Nguyên Khí kia, để đạo Nguyên Khí này ứ trệ lại trên Kiếm Thai thì Nguyên Khí bên trong Kiếm Thai cũng sẽ đỡ đẫn ngừng lại trong chốc lát mà không bộc phát ra, khiến hắn có thể nhân cơ hội đi qua giống Đinh Ninh.
Vì vậy hắn cũng xuất kiếm.
Thanh kiếm của hắn là một Đạo kiếm đen nhánh, dài khoảng ba thước.
Coong một tiếng, thanh Đạo kiếm đen nhánh cũng đâm trúng vào một chỗ đằng trước Kiếm Thai màu đen.
Mặt ngoài Kiếm Thai màu đen cũng liền sáng lên.
Nhưng chẳng biết tại sao, sau đó một chớp mắt trên bề mặt lồi lõm của Kiếm Thai bỗng phát ra hồng quang, nhưng không biến mất lặng lẽ như vừa rồi mà phát ra rất nhiều tiếng nổ vang.
Giống như rất nhiều người đang cùng lúc dùng búa sắt được nung đỏ đập lên thanh Kiếm Thai này.
Phốc phốc phốc phốc. . .
Đạo kiếm đen nhánh trong tay Phạm Tinh Lăng như bị rất nhiều nhiệt khí tràn vào.
Cả người hắn rung mạnh, thân thể liền lùi về phía sau một chút, vừa mở miệng ra liền phun luôn một ngụm máu tươi.