Nếu một người bình thường có thể nhập cảnh giới vong ngã(*), tâm thần tựa như một kẻ đứng ngoài quan sát, hơn nữa lại có thể đi sâu vào trong cơ thể của chính mình cảm nhận khí trong ngũ tạng, bước đầu tiên để trở thành Tu hành giả này đã rất khó.
(*) Vong ngã: quên mình, quên đi bản thân. Vốn định Việt hóa, nhưng vì cảm thấy điều này khiến cho văn bản mất cái phong khí nên người dịch xin được giữ lại.
Sau khi đã trở thành Tu hành giả rồi thì càng lên cao càng thêm gian nan.
Ở đa số kiếm viện, có thể tiến vào trong viện, nhận được sự chỉ bảo của những người thầy có tiếng và thu được một ít tài nguyên thiết yếu cơ bản là có thể trở thành Tu hành giả đệ Nhất cảnh, nhưng có thể xuống núi, đạt được tư cách hành tẩu bên ngoài lại yêu cầu tu vi đạt đệ Tam cảnh.
Đệ Tam cảnh Chân Nguyên Cảnh, nghe thì đơn giản nhưng chỉ một cảnh giới này thôi đã chặn đường xuống núi của biết bao nhiêu Tu hành giả.
Ở mỗi nơi tu hành, có rất nhiều cụ già Chân Khí Cảnh tóc bạc trắng chuyên làm mấy việc vụn vặt.
Bức tường ngăn lớn nhất từ đệ Nhị cảnh đến đệ Tam cảnh chính là việc cảm ngộ thiên địa nguyên khí, có thể nhận ra được loại thích hợp với bản thân trong thiên địa nguyên khí quanh người rồi để chân nguyên của mình dung hợp thiên địa nguyên khí.
Riêng việc tự cảm nhận bản thân, hiểu được khí trong ngũ tạng cơ thể là đã có thể khiến cho đại đa số người không thể trở thành Tu hành giả, mà tiếp xúc với không gian rộng lớn hơn nữa - thiên địa nguyên khí - vốn không có nhiều gắn kết với bản thân mình cũng là chuyện mà rất nhiều Tu hành giả đến cuối đời cũng không làm được.
Nguồn chân khí đủ nhưng mãi không có cách hiểu được thiên địa nguyên khí, bản thân không cảm giác được nguồn sức mạnh tươi mới này thì chỉ có thể chết ở cửa ải này.
Biết rằng núi cao ở trước mặt nhưng mãi vẫn không thể nhìn thấy, đây chính là điểm bi ai nhất của Tu hành giả.
Đã đến trước núi, cảm nhận được rồi, đã thấy được nó rồi, rồi lại có thể vượt qua ngọn núi đó, đó gọi là sự phá cảnh từng cảnh giới lớn.
Thời gian phá cảnh của mỗi người đều khác nhau, có kẻ phá cảnh chỉ trong mấy năm, có kẻ lại phải mất cả đời.
Tuy Trần Mặc Ly mới hai mươi bảy tuổi nhưng tu vi của hắn đã đạt tới đệ Tứ cảnh. Nam Cung Thải Thục và Tạ Trường Thắng đều hiểu rõ tốc độ phá cảnh này rất nhanh. Thậm chí có thể nói rằng dựa vào tình hình tu hành trước mắt của bọn họ, dựa vào một số ghi chép của kiếm viện của họ thì vào trước hai mươi bảy tuổi, họ rất khó đạt được đệ Tứ cảnh.
Cùng một tuổi các người khó có thể đạt được cảnh giới của ta. Đây mới là thâm ý trong câu nói của Trần Mặc Ly.
Tạ Trường Thắng chậm rãi ngẩng đầu.
Cậu ta nhìn vào gương mặt sáng láng của Trần Mặc Ly, ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo đi.
Đa số những Tu hành giả đều nhìn qua có vẻ rất trẻ.
Bởi vì sau khi đạt tới Chân Nguyên Cảnh, sự biến đổi của cơ thể khiến tuổi thọ của người ta kéo dài. Rất nhiều loại công pháp có thể làm cho cơ năng cơ thể và dung nhan không già đi. Sự gột rửa của thời gian như dừng lại.
Vẻ trẻ trung của Triệu Nhất và Triệu Tứ tiên sinh đã khiến cho gã tu sĩ thuộc Chân Hỏa Cung nước Yến cảm thấy bất ngờ và hoang mang, nhưng thực ra vẻ trẻ trung đó cũng chỉ là tương đối mà thôi.
Bởi vì từ mười ba năm về trước, Triệu Nhất và Triệu Tứ tiên sinh đã danh chấn thiên hạ, tuổi tác của họ thực sự lớn hơn vẻ trẻ trung của họ nhiều lắm.
Nhưng Trần Mặc Ly là trẻ thực sự.
"Đi!", Tạ Trường Thắng ngẩng đầu, không nói nhiều mà chỉ lạnh lùng phun ra một chữ, bảo mọi người cùng rời đi.
Không bằng thì không bằng, một ván này cậu ta thua tâm phục khẩu phục
Cậu thua rất đậm.
Những người khác không nói gì, đều dứt khoát rời đi với cậu ta.
Đinh Ninh nhíu mày thật chặt.
Tuy rằng biểu hiện của các đệ tử học viện này khiến hắn cảm thấy rất có lợi, nhưng sự phát triển theo hướng này đã làm rối loạn kế hoạch của hắn.
***
Trần Mặc Ly nhìn theo bóng lưng của nhóm đệ tử, tâm tình ngày một nặng nề.
Chiếu theo tính cách và phong thái của người Tần thì sẽ nhất định tìm cách đòi về mối nhục thua trận khi xưa và sáu trăm dặm đất phì nhiêu nọ.
Tuy Vương triều Đại Sở đã cường thịnh rất nhiều năm nhưng những kẻ có thiên phú ưu tú thuộc đám con dòng cháu giống kia lại không thể so sánh với các thiếu niên Trường Lăng, có phần yếu đuối hơn, thiếu đi vài phần tàn nhẫn, dứt khoát.
Gã hít sâu một hơn để nét mặt và tâm tình mình khôi phục lại sự bình tĩnh, sau đó xoay người nhìn Đinh Ninh.
Ngay cả cậu thiếu niên bình thường ở chốn phố chợ này cũng khiến cho gã cảm thấy có điểm bất phàm.
Gió thu khẽ thổi, lay động mái tóc của Đinh Ninh.
Không đợi Trần Mặc Ly mở lời, Đinh Ninh đã lên tiếng bảo: "Dì nhỏ của ta phớt lờ ngươi không phải vì không hiểu lễ nghĩa mà bởi nhiều chuyện của dì, bao gồm cả việc làm ăn của quán này đều do ta làm chủ. Nên nếu có chuyện gì thì ngươi cứ nói với ta là được rồi."
Trần Mặc Ly suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng tốt, ta tới đây là bởi công tử nhà ta muốn gặp Trưởng Tôn cô nương ."
Trần Mặc Ly vốn là môn khách dưới trướng Ly Lăng Quân. Cho nên vị công tử mà gã nói tất nhiên là chỉ Ly Lăng Quân đại danh đỉnh đỉnh, mang tính truyền kỳ cao, đại nhân vật khiến cho mọi Tu hành giả ở Trường Lăng phải kính trọng vài phần.
Dù là thế, nghe được lời này của gã, Đinh Ninh lại trả lời một cách rất dứt khoát: "Nếu công tử nhà ngươi muốn gặp mặt dì nhỏ nhà ta, vậy vì sao ông ta tự đến mà lại phái ngươi tới?"
Trần Mặc Ly sững người, chẳng thể ngờ Đinh Ninh sẽ nói như vậy.