Có thể đứng ở cấm địa của Mân Sơn Kiếm Tông để lặng lẽ quan sát trận kiếm hội này thì tất nhiên không phải là nhân vật tầm thường.
Nam tử trẻ tuổi bên cạnh thiếu nữ này khí khái điềm tĩnh, nhưng đến từng sợi tóc cũng như phát ra Kiếm Ý, dường như tùy tiện phát ra một sợi cũng có thể giết người.
Nghe những lời kia của thiếu nữ, hắn trầm tĩnh suy tư trong chốc lát rồi quay đầu chăm chú nhìn thiếu nữ đó, hỏi: “ Nếu đổi lại là ngươi thì có thể chọn một bộ Kiếm Kinh rồi sau đó tìm hiểu ra cách phá pháp trận chỉ trong thời gian ngắn như vậy không?”
“Không thể.” Thiếu nữ lắc đầu, thẳng thắn nói.
Nam tử trẻ tuổi cũng lắc đầu, nhẹ giọng cảm khái: “ Vậy là ngay cả ngươi cũng không thể.”
“Trừ phi…” Lông mày của thiếu nữ hơi nhíu lại, trên trán như xuất hiện mấy vết kiếm.
Nam tử trẻ tuổi khẽ run người, đang muốn nói thì nàng lại lập tức lắc đầu , nói tiếp: “ Vẫn không thể.”
Nàng vừa nghĩ tới một khả năng.
Trừ phi được tận mắt nhìn thấy những tu hành giả mạnh mẽ của Vân Thủy Cung thi triển qua bộ Kiếm Kinh này, gặp được rất nhiều Kiếm chiêu trong đó, hơn nữa những Kiếm chiêu đó phải được dùng để đánh nhau sinh tử, được thi triển với tốc độ cực nhanh thì có lẽ nàng mới có thể liên tưởng được, mới có thể làm được những điều giống với tên thiếu niên quán rượu kia chỉ trong một thời gian ngắn ngủi.
Nhưng tên thiếu niên quán rượu kia mới bao nhiêu tuổi?
Vân Thủy cung của nước Ngụy đã diệt vong từ rất lâu trước khi hắn sinh ra, vài tên đại nghịch còn lưu lại của Vân Thủy cung cũng không tu luyện loại Kiếm Kinh này.
Theo cách nhìn của nàng thì tên thiếu niên quán rượu dĩ nhiên là không thể nào từng gặp loại Kiếm chiêu kia, lại càng không cần phải nói đến việc nhìn thấy người ta dùng loại Kiếm chiêu đó để đánh nhau sinh tử.
Cho nên không bằng thì nói là không bằng, nàng rất coi thường chuyện thấy mình thua kém thì liền kiếm cớ.
“Toàn bộ lần kiếm hội tỷ thí này đều do ngươi xử lý, nếu thanh Kiếm thai thứ nhất là ngươi kiểm tra nền tảng của bọn chúng, thanh Kiếm thai thứ hai là ngươi kiểm tra khả năng lĩnh ngộ, vậy thanh Kiếm thai thứ ba này ngươi muốn kiểm tra điều gì?”
Nam tử trẻ tuổi tò mò nhìn nàng, hỏi: “ Trên thanh Kiếm thai thứ ba này ngươi sắp xếp thứ gì?”
Theo tên nam tử trẻ tuổi này thì có vài thứ còn quan trọng hơn nền tảng và khả năng lĩnh ngộ, chẳng hạn như ý chí, hoặc là sự trưởng thành của tâm trí, hoặc là kinh nghiệm chiến đấu.
Nhưng hắn không ngờ thiếu nữ kia lại đáp rằng: “ Con để cho bọn chúng chọn kiếm.”
"Chọn kiếm?"
“Thân là một kiếm sư thì điều đầu tiên là phải hiểu được chính mình, biết rõ sở trường và sở đoản của bản thân.” Thiếu nữ này tuy còn trẻ tuổi nhưng giọng điệu nói chuyện lại giống như một sư trưởng đã từng dạy dỗ qua rất nhiều đệ tử, giọng điệu của nàng trầm tĩnh và chắc chắn, khiến cho người ta có cảm giác không thể nào chất vấn được. “Nếu như ngay cả một thanh kiếm có thể bù đắp khuyết điểm, nâng cao thực lực của chính mình mà còn không chọn được thì sao xứng để vào Mân Sơn Kiếm Tông học tập chứ.”
Nghe nàng giải thích như vậy, nam tử trẻ tuổi liền nở một nụ cười khổ, nói: “ Xem ra là ngươi muốn cuộc tỷ thí này trở nên công bằng hơn một chút.”
Các thí sinh thuộc những nơi tu hành khác nhau, phẩm chất các thanh bội kiếm mà họ sử dụng tất nhiên là cũng bất đồng, ví như Diệp Hạo Nhiên sử dụng Hàn Li Kiếm được chế tạo từ Li Long Tinh chân chính, chỉ sức mạnh của bản thân thanh kiếm thôi cũng đã đủ để tạo thành uy hiếp cho phần lớn các thí sinh khác.
Nếu có thể lấy được một bội kiếm có cấp bậc ngang hàng với Hàn Li Kiếm thì chí ít cũng không phải chịu thiệt thòi vì ngoại vật.
“Phần tỷ thí tiếp theo sẽ đáng xem hơn một chút.” Thiếu nữ kia không ý kiến lại mà chỉ gật đầu, thản nhiên nói: “ Lợi dụng mọi khả năng để khiến cho mình nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, đây mới là phẩm chất cần có với mọi tu hành giả.”
Nam tử trẻ tuổi thấy lòng nao nao, có chút tiếc nuối nói: “ Chỉ tiếc là mấy người Bạch Dương động dường như đều chỉ tìm hiểu một bộ Kiếm Kinh kia.”
“Tất cả mọi người đều từ bỏ bản thân để tên thiếu niên quán rượu có thể giành chiến thắng cuối cùng.”
Nét mặt của thiếu nữ nghiêm lại, nàng chân thành nói: “ Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, bản thân những người đó và những chuyện họ làm đã là đáng để tôn kính.”
Có thanh kiếm đang lượn vòng rồi rơi xuống, có thanh kiếm lại đang trôi nổi trên không, nhưng đã không còn thanh nào chém tới.
Đến đây thì Đinh Ninh đã đi qua cửa này, hắn ngừng bước nhìn thanh Kiếm thai thứ ba đang ở cách đó không xa, trầm mặc một hồi.
Hắn biết biểu hiện của mình lúc này đã đủ để cho người ta khiếp sợ, thậm chí đủ để cho người nào đó cũng cảm thấy có đôi chút khó xử, hai cửa ải vừa qua cũng đã giúp hắn có đầy đủ thời gian bổ sung Chân Nguyên, mặc dù hiện tại Chân Nguyên trong cơ thể vẫn chưa tràn đầy nhưng hắn biết thời khắc khó khăn nhất đã trôi qua.
Giống như lúc này vậy, đêm tối đã qua, ánh ban mai đã tràn ngập khắp ngọn Mân Sơn.
Nhưng mặc kệ biểu hiện của hắn xuất sắc thế nào, hoàn mỹ ra sao, Tiết Vong Hư cũng không thấy được.
Ông ấy đã mất.
Mỗi người đều phải đối mặt với sinh tử.
Những kẻ còn sống sẽ phải trải qua khoảnh khắc thân nhân, bằng hữu của mình rời khỏi thế gian.
Hắn đã phải trải qua rất nhiều lần.
Thế nhưng hắn vẫn khổ sở không chịu nổi.
"Sư đệ. . ."
Trương Nghi cảm giác được sự trầm mặc của hắn, hiểu được vì sao hắn lại đột nhiên trầm mặc. Chính vì vậy, mũi hắn cũng cay cay, nghĩ xem nên an ủi Đinh Ninh ra sao.
Thế nhưng Đinh Ninh không để hắn có cơ hội nói ra bất cứ câu an ủi nào.
"Đi thôi."
Hắn thấp giọng nói vậy rồi hơi ngẩng đầu lên, đi về phía trước thanh Kiếm thai.
Tạ Trường Thắng cầm thanh kiếm, không ngừng thở dốc.
Thương thế bên trong cơ thể khiến cho phế phủ (*) của hắn nóng lên từng đợt, khí huyết lưu chuyển bất thường, thế nhưng hắn vẫn rất hưng phấn, rất kiêu ngạo.
(*) phế phủ: Lá phổi.
Hắn biết rằng trong hơn ba trăm thí sinh kia chỉ sợ chưa có tới một phần ba là có thể qua cửa này.
Chính vì vậy, chí ít thì hắn cũng có thể nằm trong một trăm kẻ đứng đầu Mân Sơn Kiếm Hội.