Trương Nghi nhớ tới những lời Đinh Ninh nói liền tò mò hỏi.
Kiếm của vương triều Đại Tần rất ít khi có hình dáng và cấu tạo kỳ lạ, còn giống như Tử Mẫu Kiếm thì hắn chưa từng thấy qua.
Hà Triều Tịch hít sâu một hơi rồi gật đầu, nâng thanh kiếm rộng màu xanh này lên trước mặt Trương Nghi và Tạ Nhu.
“Thanh kiếm nhỏ này để làm gì vậy?”
Trương Nghi cẩn thận nhìn trong chốc lát mới phát hiện ra trên thân của thanh kiếm này có một thanh trường kiếm dài và nhỏ khác, hai đường thẳng trên thân kiếm mà mới nhìn qua tưởng là phù văn thực ra lại chính là hai cái rãnh, Trương Nghi có cảm giác thanh kiếm nhỏ này có thể trượt theo hai cái rãnh này để bay ra khỏi thanh kiếm lớn, nhưng thanh kiếm nhỏ này lại không có chuôi, không thể cầm trên tay được.
Có lẽ nào thanh kiếm nhỏ không chuôi đấy có khả năng trong một thời khắc nào đấy sẽ bắn ra và đả thương địch thủ sao?
Chẳng qua là nếu chỉ như thế thì thanh kiếm kia cũng quá bình thường.
“Rốt cuộc là cái loại Pháp trận quái quỷ gì vậy, ở bên trong muốn thử thế nào cũng không được, đây gọi là thách ngươi chọn được sao?”
Hà Triều Tịch còn chưa mở miệng trả lời thì một tiếng kêu buồn bực đã vang lên từ phía sau lưng hắn.
Tạ Trường Thắng đang cau có liền xuất hiện.
"Nhỏ giọng chút!"
Sợ Tạ Trường Thắng quấy nhiễu đến Đinh Ninh, Tạ Nhu liền thấp giọng quát hắn, sau đó làm mặt lạnh hỏi: “ Tất cả đều không thể thử được sao?”
Tạ Trường Thắng nhìn thấy Đinh Ninh đã đang nhắm mắt tu hành thì cũng sững sờ, sau đó hắn vô thức thấp giọng xuống, nhìn đám người Tạ Nhu, khó hiểu hỏi: “ Lẽ nào các ngươi ở bên trong không hề thử thanh kiếm mình lựa chọn sao?”
Tạ Nhu lắc đầu rồi nhìn sang Trương Nghi và Hà Triều Tịch.
Trương Nghi cũng lắc đầu, tiếp theo hắn, Hà Triều Tịch cũng lắc đầu.
“Coi như là không nghi ngờ gì Đinh Ninh đi… Nhưng các ngươi không có chút hiếu kỳ nào sao?” Tạ Trường Thắng lắc đầu bất đắc dĩ rồi nói tiếp: “ Ở trong đó có thể truyền Chân Nguyên vào những thanh kiếm này nhưng lại không sao phát ra được Kiếm khí, chính vì thế nên không thể nào thử được.”
Tạ Trường Thắng dừng lại một chút rồi bất mãn nói tiếp: “ Ta vốn muốn mang cả hai thanh ra ngoài nhưng trên Kiếm Thai lại viết là tự lấy một thanh, nếu như mang cả hai đi ra chỉ sợ sẽ giống như gian lận trong sòng bạc, là phá vỡ quy củ, có khi lại bị hủy bỏ luôn tư cách tham gia kiếm hội nên đành phải bỏ qua ý nghĩ đó.”
“Ngươi tìm được cả hai thanh kiếm Đinh Ninh nói với ngươi?”
Tạ Nhu nghe được câu nói của Tạ Trường Thắng, ánh mắt nàng liền dừng trên thanh trường kiếm trong tay hắn.
Đây là một thanh kiếm chế tạo rất đúng khuôn phép, là một Tinh Kiếm được làm bằng chất liệu cực kỳ đặc biệt.
Toàn bộ thân kiếm sáng long lanh, lấp lánh như thủy tinh tinh khiết, nhưng bên trong lại có vô số những sợi tơ tự nhiên màu vàng, mà ở phía dưới chuôi kiếm những tia sợi màu vàng đã chạy ra mặt ngoài, hình thành nên một đồ án Tam Túc Kim Thiềm (*).
(*) Tam Túc Kim Thiềm là con cóc vàng ba chân. Đừng nhìn ta, ta cũng không biết đó là loại đồ án gì :cuoichet: (Dịch giả)
“Hai thanh kiếm cách nhau không xa, gần như tìm được cùng một lúc.” Tạ Trường Thắng gật đầu đáp.
“Cho nên đứng giữa hai thanh kiếm thì ngươi khó lòng lựa chọn?” Trương Nghi cũng dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn thanh kiếm trong tay Tạ Trường Thắng, tiếp tục hỏi: “ Vậy vì sao ngươi lại chọn thanh kiếm này?”
“Các ngươi chưa từng nhìn thấy qua thanh đoản kiếm màu xanh kia, nếu như là lúc bình thường để thanh đoản kiếm màu xanh và thanh kiếm trong tay ta này trước mặt các ngươi, các ngươi nhất định sẽ chọn thanh đoản kiếm màu xanh. Bởi vì thanh đoản kiếm đó quá mức sắc bén, ngay cả Kiếm khí cũng có thể đả thương người. So sánh với nó thì thanh kiếm này quả thực là quá yếu, dường như có thể bị thanh kiếm kia tùy tiện cắt đứt.” Tạ Trường Thắng ngửa tay trái ra, hướng về phía Trương Nghi, nói tiếp: “ Nếu như không phải là Đinh Ninh nói trước thì chắc chắn ta cũng không chọn thanh kiếm này.”
Trên lòng bàn tay của Tạ Trường Thắng có một vết máu, lúc này máu vẫn còn đang rỉ ra.
“Kiếm khí cũng có thể đả thương người?” Trương Nghi, Hà Triều Tịch và Tạ Nhu cùng hít vào một ngụm khí lạnh.
Tạ Trường Thắng cười lạnh một tiếng rồi nói: “ Bàn tay của ta còn cách mũi kiếm một tấc mà đã bị cắt một vết như vậy.”
“Đó rốt cuộc là thứ kiếm gì?” Tạ Nhu thậm chí không nhịn được mà hơi hoài nghi Tạ Trường Thắng có đang nói thật hay không.
“Tên của kiếm không quan trọng.”
Tạ Trường Thắng chỉ lắc đầu, nhìn Đinh Ninh rồi nói: “ Hiện tại điều khiến ta không hiểu nổi là vì sao Đinh Ninh lại cảm giác được bên trong sẽ có những thanh kiếm như thế tồn tại, lẽ nào hắn đã biết bên trong là biển kiếm đó?”
“Thanh Kiếm đó là Hải Trãi kiếm, dùng một sừng của con Hải Trãi chế thành, xuất xứ từ nước Triệu ngày trước. Nhưng ta cũng không thể nào hiểu được tại sao hắn lại biết bên trong có tồn tại thanh kiếm đó, tại sao hắn lại biết được bên trong có khả năng là biển kiếm như vậy, vì thế nên hắn sẽ phải giải thích cho ta.”
(*) Hải Trãi (Haechi) : Đây là một con vật trong truyền thuyết mà Việt Nam không có, nghe nói nó chính là linh vật của Seoul. Các bạn có thể google chữ獬豸 hoặc là haechi rồi vào phần hình ảnh để xem, trông nó giống con kỳ lân nhưng thực ra không phải là kỳ lân đâu nhé.
Giọng của một nữ tử khác vang lên từ phía sau.
Thế nhưng tất cả mọi người đều biết đó không phải là Nam Cung Thải Thục.
Bởi vì giọng của Nam Cung Thải Thục không thể lạnh lùng, không thể oai phong như thế.
Toàn thân Trương Nghi khẽ rung lên, hắn xoay người lại, chỉ thấy một thiếu nữ mặc áo xanh xuất hiện trong tầm mắt.
Ngay sau đó, hai mắt của hắn liền cảm thấy đau đớn.
Bởi vì vào lúc này, một nam tử trẻ tuổi, một kẻ mà ngay cả sợi tóc trên đầu cũng phát ra Kiếm khí cũng xuất hiện phía sau thiếu nữ áo xanh.