Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 310: Giải đố (2)

Chương 310: Giải đố (2)
Trong làn mưa tiễn với hàng vạn mũi tên đang bay tới, kiếm giả có thể nắm giữ được kiếm thức tinh diệu này không chỉ bảo vệ được bản thân an toàn mà thậm chí còn có thể bảo vệ được phạm vi hơn mười trượng xung quanh, đánh cho vô số những mũi tên trong phạm vi mười trường đó trở thành những mảnh vụn bay tán loạn.

Chẳng qua một kiếm thức thiên về sự khéo léo như thế tất nhiên còn khó nắm bắt hơn cả những kiếm thức thiên về vận dụng Chân nguyên rất nhiều, mà thời gian Đinh Ninh đi qua thanh Kiếm thai thứ hai tới chặng kế tiếp lại vô cùng ngắn ngủi, vậy mà hắn không chỉ hướng dẫn đám người Trương Nghi tu tập Kiếm Kinh của Vân Thủy cung mà hiện giờ lại còn sử ra được một kiếm thức trong quyển Kiếm Kinh khác.

Huống chi từ việc lĩnh ngộ cho đến việc vận dụng trong thực chiến còn có một khoảng cách lớn mà hầu hết các tu hành giả đều khó có thể vượt qua.

“Xem hiểu xong liền có thể vận dụng được ngay, toàn bộ Mân Sơn Kiếm Tông này cũng chỉ có mình ngươi là có thể làm điều đó.”

Đàm Thai Quan Kiếm nhìn rất nhiều những trụ băng vỡ vụn đang làm cho màn sương trắng ngày càng trở nên dày đặc , liền nhịn không được mà hít sâu một hơi rồi nói tiếp với Tịnh Lưu Ly: “ Cố gắng kích thích thêm nhiều Huyền Sương Trùng phun ra Huyền Sương khí thế này cũng tương đương với việc bị rất nhiều người vây công, nhưng như vậy cũng là làm hao phí đi Chân Nguyên của chúng. Những Huyền Sương Trùng đang phát ra Huyền Sương Khí này giống như những tu hành giả không tích tụ được nhiều chân nguyên trong người, chỉ có thể phát ra được vài kiếm thôi.”

“Trong một lúc khiến cho thật nhiều địch nhân hao phí đi hết Chân Nguyên là một cách ứng biến rất tốt khi bị vây công.” Tịnh Lưu Ly nhẹ gật đầu, mặt không lộ biểu tình . Nàng đồng ý với phần lớn giả thuyết của Đàm Thai Quan Kiếm, nhưng đến phần sau thì lại lập tức biểu lộ sự bất đồng: “Số lượng Huyền Sương Trùng trước mắt quá nhiều, nếu chỉ nghĩ đơn giản như vậy thì những việc làm kia sẽ không có nhiều ý nghĩa, hơn nữa hắn đã cảm giác được có bầy dị thú khác đang tiếp cận cho nên có lẽ sẽ không có ý nghĩ này.”

Đàm Thai Quan Kiếm bất đắc dĩ lắc đầu.

Trong những bụi gai màu đỏ thẫm nhanh chóng xuất hiện rất nhiều những tia sáng màu u lam quỷ dị, đáp án (của vấn đề trên - DG) sẽ lộ ra rất nhanh nên hắn không hề muốn hao phí tâm tư mà đi suy đoán xem Đinh Ninh rốt cuộc là muốn làm gì.

Đám sương lạnh màu trắng đang lấp kín mặt suối, bao phủ hết người Đinh Ninh vẫn chưa tản ra, mà trong không gian trên dòng suối lại một lần nữa xuất hiện một đám mây mưa.

Một tràng âm thanh rào rào của những giọt mưa lạnh đang rơi xuống lại một lần nữa vang lên trong đám Huyền Sương Trùng.

Ít nhất có mấy trăm con Huyền Sương Trùng bị những hạt mưa rơi vào mà đau đớn khó chịu, chúng cùng đồng thời phát ra những tiếng ‘Hi…i…iiii” kỳ dị, đồng thời gấp rút ngưng tụ những luồng khí trong miệng lại. Hàng trăm trụ băng lại một lần nữa bắn thẳng vào trong màn sương trắng.

Nhưng không giống với lần trước, mặc dù Đàm Thai Quan Kiếm chẳng suy đoán gì nhiều thì cho đến lúc này ánh mắt của gã vẫn không đừng được mà tràn đầy ánh khiếp sợ.

Vô số những vụn băng bắn ra ngoài tung tóe, đồng thời trong màn sương trắng có một đạo kiếm quang đâm thẳng về phía trước.

Kiếm quang tách đôi màn sương, bóng dáng Đinh Ninh liền hiện ra rõ ràng trong tầm mắt của gã và Tịnh Lưu Ly.

Thân thể của Đinh Ninh như bị đạo kiếm quang này kéo bay, rởi thẳng vào bên trong bầy Huyền Sương Trùng.

Đạo kiếm quang của hắn nhanh vô cùng, nhưng khi hai chân của hắn vừa mới chạm đất thì nó liền biến đổi ngay lập tức, không còn chém ra nữa đột nhiên xoay ngang ra, cả lưỡi kiếm đập mạnh vào phần dưới một con Huyền Sương Trùng.

Toàn bộ đám giáp băng trên người con Huyền Sương Trùng liền nổ tung, từng mảnh từng mảnh bắn ra ngoài.

Những mảnh băng sắc nhọn thậm chí còn cắt vài vết trên da thịt Đinh Ninh, để lại trên người hắn vài vết máu.

Nhưng Đàm Thai Quan Kiếm và Tịnh Lưu Ly vẫn có thể khẳng định con Huyền Sương Trùng này chưa chết.

Đinh Ninh không hề thu kiếm lại.

Hắn khom người xuống, đắt lưỡi kiếm trên người con Huyền Sương Trùng.

Con Huyền Sương Trùng liền hơn run rẩy và uốn éo.

Xung quanh người Đinh Ninh là tầng tầng lớp lớp những con Huyền Sương Trùng, nhưng chẳng biết tại sao chúng không hề tấn công Đinh Ninh, ngược lại còn sợ hãi mà thoái lui như thủy triều.

“Ngựa có ngựa đầu đàn, sói cũng có sói đầu đàn, thật không thể ngờ được trong loại trùng này cũng có thủ lĩnh như vậy.”

Đàm Thai Quan Kiếm liền nói trước tiên, vô cùng cảm khái.

“Không đơn giản vậy đâu.”

Nhưng đúng lúc đó, Tịnh Lưu Ly lại lắc đầu.

Nàng nhẹ giọng, nghiêm túc nói: “Chỉ dùng dùng thủ đoạn chế trụ (*) thủ lĩnh mà muốn khống chế được những con Huyền Sương Trùng này thì vẫn là quá chủ quan. Nếu thực sự không muốn bị đám Huyền Sương Trùng này sát thương thìhắn chỉ cần hành động giống như Tạ Trường Thắng, nắm chắc thời gian mà chạy trốn khỏi nơi này là được.”

(*) Chế trụ : Khống chế.

“Quả thực chính là giải đố.”

Đàm Thai Quan Kiếm cười khổ nói: “Nhiều năm quan sát Mân Sơn Kiếm Hội như vậy, ta còn chưa bao giờ phải vất vả và khổ não thế này.”

Tịnh Lưu Ly đáp lại lạnh như băng: “ Đó là bởi vì sau khi đệ tử xuất hiện thì chưa bao giờ có thêm một ai giống như hắn.”





Quyển 3 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch