WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Kiếm Vương Triều

Chương 333: Kẻ thứ hai qua cửa (1)

Chương 333: Kẻ thứ hai qua cửa (1)





Trên sườn núi có rất nhiều sư trưởng của các chốn tu hành đang khiếp sợ đến khó tả, bọn họ không thể nào tưởng tượng được kiếm của Triệu Kiếm Lô phối hợp với kiếm thức trong Mặc Viên Tàn Quyển lại có thể sinh ra đột biến kỳ lạ như vậy, thực tế có rất nhiều người đều biết rằng nếu như cảnh giới tu vi của mình không vượt xa Trương Nghi bây giờ thì bản thân cũng rất khó tiếp được một kiếm kia của hắn.

Biểu hiện của Trương Nghi khiến cho nét mặt của những sư trưởng này đều biến hóa. Hoàng Chân Vệ nhìn thấy điều đó liền có chút cảm khái mà lắc đầu nhè nhẹ.

Trong mỗi lần Mân Sơn Kiếm Hội đều xuất hiện những biến số rất lớn, nhưng lần Mân Sơn Kiếm Hội này Đinh Ninh đứng đầu hết cửa này đến cửa khác, kẻ đứng đầu trên Tài Tuấn Sách là Liệt Huỳnh Hoằng thì chưa đến màn thi kiếm cuối cùng đã bị loại, cộng thêm cả biểu hiện của Trương Nghi lúc này nữa thì biến số của lần Mân Sơn Kiếm Hội này đã vượt xa những lần trước đó rồi.

“Tại sao Trương Nghi không giết hết vài con dị trùng còn lại này?”

Đúng lúc này, thanh âm lạnh lùng, trong trẻo của Phan Nhược Diệp liền truyền vào tai của Hoàng Chân Vệ: “Cứ mãi bị đám dị trùng này đuổi theo như vậy thì càng bị hao tổn khí lực chứ.”

Hoàng Chân Vệ quay đầu nhìn bà, ôn hòa giải thích: “Chắc là Trương Nghi phỏng đoán rằng giữa những đàn dị trùng này với nhau có một ranh giới riêng, những đàn dị trùng khác khi đánh hơi thấy khí tức của đàn này thì sẽ không đến nữa. Nhìn tình hình trước mắt thì có vẻ như hắn đã đoán rất đúng.”

“Cho nên hắn cố ý để lại vài con dị trùng đuổi theo mình, như vậy hắn có thể thông qua cửa này mà không gặp vấn đề gì.” Phan Nhược Diệp nhìn thân hình đang lẩn khuất trong biển bụi gai của Trương Nghi, lại nhìn thẳng vào trong ánh mắt của Hoàng Chân Vệ rồi nói: “Trước đó ngươi luôn rất tán thưởng Trương Nghi, vậy mà khi hắn và Từ Liên Hoa bị những thứ dị trùng này vây quanh ngươi lại không có chút lo lắng nào, chẳng lẽ ngươi đã sớm biết hắn có thể dễ dàng thông qua cửa này sao?”

Hoàng Chân Vệ hơi ngẩn ra, chợt lắc đầu: “Tuệ nhãn của Phan Cung chủ như điện, chỉ là ngay khi hắn lựa chọn cõng Từ Liên Hoa đi cùng thì ta đã có ý buông lỏng, những chuyện phía sau không còn quan hệ nữa.”

Phan Nhược Diệp hơi nhíu mày, bà không hiểu rõ ý của Hoàng Chân Vệ.

“Trương Nghi có phong thái của quân tử chân chính, ở trong mắt nhiều người thì điều đó rất tệ và không hợp nhãn, họ cho rằng hắn không quyết đoán, làm việc không phân biệt được nặng nhẹ, nhưng có lẽ Phan Cung chủ cũng rõ rằng tất nhiên sẽ có một vài người lại thực sự ưa thích loại tính tình này.”

Hoàng Chân Vệ chậm rãi, ôn hòa nói: “ Đường này không đi thì đi đường khác, thực tế không phải mỗi tu hành giả đều cần trở thành một tướng lãnh xông pha chiến trận, có không ít người hy vọng có thể dùng được loại quân tử chân chính như Trương Nghi, lương thiện mà trung thực, không có nguy cơ gì. Vậy nên ta mới cảm thấy nhẹ nhõm, bởi vì ta có thể khẳng định dù cho Trương Nghi cuối cùng không thể tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông tu hành thì rồi hắn cũng được người có tầm nhìn chọn lựa, sau này tất nhiên sẽ có những tao ngộ tốt.”

Hoàng Chân Vệ dừng một chút rồi nhẹ giọng bổ sung: “Kết quả của Mân Sơn Kiếm Hội tất nhiên là quan trọng, nhưng tất cả mọi người trong Trường Lăng đều đang nhìn vào kiếm hội này, nếu ví các thí sinh như bảo thạch thì lần kiếm hội này cũng chẳng khác gì một quá trình lựa chọn ra những viên ngọc sáng, điều đó cũng vô cùng quan trọng.”

***

Ánh mắt của Đạm Thai Quan Kiếm không chỉ chăm chăm nhìn vào Trương Nghi và Từ Liên Hoa như những sư trưởng ở trên sườn núi.

Bởi vì gã phải đảm bảo việc mình có thể kịp thời xuất hiện ở bất cứ chỗ nào trong biển bụi gai kia, cho nên gã cần phải phát hiện sớm những chuyện ngoài ý muốn hơn tất cả những người khác.

Lúc này khi người đầu tiên vượt qua biển bụi gai là Đinh Ninh đã qua được đến hơn hai canh giờ, nhưng bởi vì cửa ải này rất khó khăn, những người còn lại không ai có thể buộc Thanh Diệu Ngâm phải xuất hiện giống như Đinh Ninh cho nên đến lúc này, vẫn chưa có người thứ hai qua cửa.

Khoảng cách của tất cả các thí sinh trong biển bụi gai với cửa ra đều rất xa, nhưng trong ánh mắt của Đạm Thai Quan Kiếm lúc này thì kẻ vượt qua thứ hai đã xuất hiện.

Đó là một thiếu niên dáng người nhỏ gầy, trên người mặc áo bào lụa màu đen.

Lúc này thì chí ít cũng có hơn chục thí sinh đang ở gần cửa ra hơn gã thiếu niên này, trong đó mấy người thậm chí còn gần hơn đến một nửa khoảng cách.

Nhưng Đạm Thai Quan Kiếm lại khẳng định thiếu niên áo đen này chính là kẻ thứ hai qua cửa.

Bởi vì tên áo đen này giống với Trương Nghi, trên người không có mấy vết thương.

Hắn cũng đi đường thủy giống như Tạ Trường Thắng, dọc theo con suối quanh co uốn lượn mà tiến về phía trước cho nên đường đi cũng ngắn hơn, nhưng hắn lại không hề bị những con chuột biến dị màu đen kia tập kích.

Lúc này đây, trong mắt của Đạm Thai Quan Kiếm thì trên người hắn như mang theo một loại lực lượng quỷ dị, khiến cho tất cả những dị trùng trong biển bụi gai này thi nhau tránh né, không dám lại gần.

Vậy nên cửa ải này đối với tên thiếu niên áo đen tựa như hoàn toàn không tồn tại, hắn chỉ tiêu sái và lặng yên mà đi qua. Thứ duy nhất gây khó dễ cho hắn cũng chỉ là pháp trận bên trong biển bụi gai.

Lông mày của Đạm Thai Quan Kiếm từ từ nhăn lại.

Gã có chút không hiểu.

Một khắc sau, thân thể của gã đã biến mất trên sườn núi, rơi vào một chỗ bên trong biển bụi gai.

Hắn dừng chân trước một nơi ở đơn sơ thấp bé được dựng lên tùy tiện bằng những bụi gai đan xen vào nhau, bởi vì những bụi gai này đều còn sống cho nên nơi ở này không những trông thô kệch hết sức mà còn như hòa lẫn vào biển bụi gai màu đỏ thẫm, trở thành một thể thống nhất với nó.

“Thanh sư đệ.”

Đôi chân vừa dừng lại, Đạm Thai Quan Kiếm liền kêu lên một tiếng với bóng dáng đang ngồi trong chỗ ở này.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.