Trầm lặng mà mạnh mẽ, hung ác nham hiểm mà cẩn thận, mặc áo bào dầy hơn rất nhiều so với các thí sinh còn lại, Lệ Tây Tinh đang từ từ đi tới làm cho người ta cảm giác giống như là một con sói cô độc.
Hắn ở trong Trường Lăng cũng không nổi danh, cho đến lúc này, tuyệt đại đa số thí sinh trong kiếm hội cũng không biết thân phận của hắn, thậm chí còn cho rằng hắn là người đến từ vùng biên cương, nhưng mà Từ Liên Hoa cùng Hạ Uyển hiển nhiên là biết rõ thân phận của Lệ Tây Tinh. . . Cũng chính bởi vì Lệ Tây Tinh quá mức trầm lặng và không làm cho người ta chú ý, cho nên đến khi Lệ Tây Tinh đi ra từ trong đám người, nàng mới nghĩ đến vừa rồi khi mà mình tính toán lại không để ý đến một gã cường giả như vậy tồn tại.
Mấy năm nay Lệ Tây Tinh cũng không ở trong Trường Lăng, không ai thấy hắn xuất hiện, nhưng mà trong những người bị lưu đày đến Nguyệt Thị Quốc lúc trước thì Lệ Tây Tinh là một người nổi bật trong những đám bạn cùng lứa tuổi.
Nếu một mình chống lại Lệ Tây Tinh, nàng cũng không có bao nhiêu tin tưởng để thắng được đối phương.
Nàng cũng không thể hiểu hành động bây giờ của Lệ Tây Tinh là có ý gì.
Trước kia Đinh Ninh cũng chưa từng thấy qua Lệ Tây Tinh, cũng không biết Phù Tô đã từng ngăn cản Lệ Tây Tinh gặp mặt mình, chẳng qua hắn nghe Từ Liên Hoa cùng Hạ Uyển nói ra tên thì cũng lập tức đoán được thân phận người này.
Hắn hơi nhướng mày, nhìn Lệ Tây Tinh đi tới nhưng cũng không nói gì.
Lệ Tây Tinh cũng không lên tiếng.
Hắn đi thẳng đến bên cạnh đám người Đinh Ninh cùng Từ Liên Hoa, sau đó tùy tiện ngồi xuống một khối đất trống.
Lông mày Từ Liên Hoa dần dần nhăn lại, đang định lựa lời để mở miệng, nhưng mà tình trạng kiểu này đối với người quân tử như Trương Nghi mà nói lại dường như chẳng có chút trở ngại, nhìn Lệ Tây Tinh ngồi xuống, Trương Nghi đã cảm kích còn mang theo chút ngượng ngùng mà thi lễ một cái, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi cũng muốn trợ giúp Đinh Ninh Sư Đệ nhà ta sao?"
Lệ Tây Tinh vẫn không lên tiếng, hắn cũng không đáp lễ, chẳng qua chỉ nhẹ gật đầu.
"Vì cái gì?"
Hạ Uyển nhìn Lệ Tây Tinh, có chút hoài nghi.
Hô hấp của Độc Cô Bạch không tự chủ được mà hơi dừng một chút.
Hắn cũng rời khỏi Trường Lăng tử nhỏ, cũng không xuất hiện bao nhiêu giống như Lệ Tây Tinh, nhưng hắn đã nghe qua một ít lời đồn về Lệ Tây Tinh, hắn cảm thấy tâm địa kiểu người như Lệ Tây Tinh thật ra rất yếu ớt, thái độ Hạ Uyển như vậy có lẽ sẽ đưa tới rất nhiều hậu quả không tốt.
Độc Cô Bạch không thể đoán trước điều gì xảy ra, cho lên khi mà hắn nhìn Lệ Tây Tinh thì trong ánh mắt lập tức dâng lên địch ý mãng liệt.
Nhưng mà lại làm cho Độc Cô Bạch có chút ngoài ý muốn chính là, Lệ Tây Tinh cũng không có biểu hiện gì với Hạ Uyển, chỉ từ từ quay đầu nhìn Đinh Ninh.
"Gia phụ hy vọng ta sẽ đối phó ngươi."
Nghe được câu đầu tiên khi hắn mở miệng, Từ Liên Hoa cùng bọn người Trương Nghi đều ngạc nhiên.
"Cho nên ta không đến ngay từ đầu."
Nhưng Lệ Tây Tinh lại tiếp tục nói tiếp, "Ta thích người có nguyên tắc. . . Tại Trường Lăng nhiều khi phải thuận theo, nhưng ta không thích thuận theo, nguyên tắc của ta là thuận theo tâm ý."
"Tựa như Đoan Mộc Tịnh Tông ngày hôm đó, tất cả mọi người đều cho là ta không nên đánh hắn, cũng không cho ta đánh hắn, nhưng ta vẫn đánh hắn gẫy hai cái xương sườn."
"Mới vừa nghe đối thoại của ngươi với người nọ, ta xác định ngươi cũng không muốn thuận theo, cho nên ta tới đây. Huống chi thanh kiếm muốn đối phó ngươi đã rất nhiều, nhiều hơn ta nữa một thanh kiếm cũng không có ý nghĩa gì."
Nghe những lời này vào cảm thấy đặc biệt quái dị.
Hoặc là cách giải thích đặc biệt quái dị.
Thế cho nên Dịch Tâm đang đứng một bên cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Nhưng chẳng biết tại sao, đối với người như Lệ Tây Tinh mà nói, nghe lý do như vậy lại làm cho người ta hết sức tin tưởng.
Đinh Ninh nhìn Lệ Tây Tinh, không hỏi những vấn đề khác, chẳng qua nói rất nghiêm túc: "Ngươi mới trở lại Trường Lăng không lâu."
Tất cả mọi người bây giờ mới phản ứng, ánh măt nhìn Lệ Tây Tinh càng trở nên khác biệt.
Một câu nói của Đinh Ninh liền chỉ ra việc Lệ Tây Tinh làm như vậy có khả năng nhận hậu quả chính là lại lần nữa bị lưu đày.
Lệ Tây Tinh im lặng một lúc, rồi nói: "Trường Lăng chưa chắc tốt hơn Nguyệt Thị Quốc, ít nhất trong mắt ta là như thế."
Nghe hắn trả lời như vậy, lông mày Độc Cô Bạch đột nhiên buông lỏng, trong lòng tự nhiên sinh ra một chút tôn trọng.
"Nói rất hay."
Từ Liên Hoa cũng không nhìn Lệ Tây Tinh nữa, quay đầu nhìn đám tuyển sinh phía xa, nhìn thân ảnh Trần Ly Sầu dần dần biến mất, hơi trào phúng nói: "Cái gì thuận theo hay không thuận theo, người sống trên đời, mấu chốt còn không phải muốn mình mở tâm, nếu tu hành mà có lực lượng cũng không vui, vậy còn muốn tu hành làm cái gì."
Trương Nghi cũng hoàn toàn buông lỏng, đối với Lệ Tây Tinh lại càng thêm kính nể, lần nữa thi lễ nói: "Đa tạ."
"Không cần cám ơn ta." Lệ Tây Tinh lạnh lùng nói: "Ta hiện tại đứng cùng một bên với các ngươi cũng chưa chắc đã giúp được cho các ngươi, bởi vì vào mấy năm trước Đoan Mộc Tịnh Tông cũng đã là đệ tử của Mân Sơn Kiếm Tông."
Từ Liên Hoa cùng đám người Độc Cô Bạch liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều biết đây là sự thật, Đoan Mộc Tịnh Tông của Đoan Mộc hầu phủ cách đây ít năm thông qua đại thí của Mân Sơn Kiếm Tông, đã tu hành nhiều năm trong Mân Sơn Kiếm Tông, chẳng qua là trong lúc nhất thời bọn hắn cũng không nghĩ đến điểm này.