Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 357: Hắc kiếm ảm đạm vô quang (2)

Chương 357: Hắc kiếm ảm đạm vô quang (2)
Có một số thì tỉnh táo, một số thì im lặng cười lạnh, một số thì tươi cười một cách miễn cưỡng, một số thì lại là mặt xám như tro, một số thí sính cẩn thận thì lại phát hiện ra được giữa sơn cốc này đã được dùng kiếm vẽ ra tám sân đấu theo tám phương.

"Hoàng Phổ Liên, đấu với Tạ Nhu."

Giống như trong dự đoán của những thí sinh này, sau khi đọc đến cặp giáo đấu thứ tám thì người tu hành Mân Sơn Kiếm Tông trên mặt dường như không có biểu cảm này dừng lại, sau đó tùy ý chỉ về phía tám mặt sân đấu kia ý bảo hiện tại những thí sinh được đọc tên để giao đấu có thể vào sân.

Ngay sau khi nhìn theo người tu hành Mân Sơn Kiếm Tông này dùng tay chỉ về phía những sân đấu sắp lầm vào trong bóng tối kia, hầu như ánh mắt của tất cả các thí sinh đều rơi vào trên người Tạ Nhu.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Tuy rằng tất cả mọi người đều muốn xem Đinh Ninh chiến đấu nhất, nhưng mà trong mười sáu người nhóm đầu tiên bắt đầu Kiếm Thí này thì Tạ Nhu là một người duy nhất đứng bên cạnh Đinh Ninh, ở vào vị trí hơi nghiêng về mặt khác của túp lều đơn sơ (?).

Ánh mắt đám người Từ Lân Hoa đều rất ngưng trọng.

Hoàng Phổ Liên đứng hàng thứ mười bảy trên Tài Tuấn Sách, mà Tạ Như nguyên bản cũng không tu hành tại Trường Lăng nên ở trên Tài Tuấn Sách nàng căn bản không có bất kỳ bài danh nào.

Tại trong mắt đại đa số thí sinh, nàng cũng giống như Tạ Trường Thắng đều phải dựa vào tài lực của Tạ gia, dùng thủ đoạn không vẻ vang nào đó mới lấy được tư cách tham gia Mân Sơn Kiếm Hội.

Tạ Nhu cũng chưa từng nghĩ tới mình lại là người tu hành đầu tiên xuất chiến ở bên này, lúc này dưới những ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người nàng không nhịn được bắt đầu khẩn trương, tay phải cầm kiếm bắt đầu hơi run run.

Trường kiếm màu đen trong tay nàng cũng theo đó mà không ngừng rung động.

Nhìn thanh kiếm màu đen có bề ngoài không khác nhau so với trường kiếm bình thường của Đại Tần trong tay nàng, đại đa số thí sinh đều càng thêm cảm thấy được nàng không thể nào có cơ hội chiến thắng.

Nhưng mà không ai chú ý tới, cách phía sau lưng Hoàng Phổ Liên không xa có một tên sư trưởng tu hành địa mặc bào phục giống như Hoàng Phổ Liên lại biến đổi sắc mặt. Hắn đường nhiên không có khả năng dự liệu được Hoàng Phổ Liên sẽ đối đầu với Tạ Nhu, nhưng mà hắn lại nhớ tới một ít hình ảnh ở trên biển bụi gai.

Hắn há miệng ra, nhịn không được mà muốn lên tiếng.

Nhưng mà cũng ngay trong nháy mắt này, một gã người tu hành Mân Sơn Kiếm Tông đột nhiên xuất hiện trước người hắn.

Người tu hành Mân Sơn Kiếm Tống này từ bến cạnh đi đến, lúc này chỉ là đưa lưng về phía hắn, nhưng mà người tu hành này muốn lên tiếng nhắc nhở Hoàng Phổ Liên lại bỗng nhiên ý thức được chuyện gì mà khuôn mặt tại nhợt rồi ngậm miệng lại.

Kiếm Thí đã bắt đầu, dựa theo quy củ do Tịnh Lưu Ly nói, hắn hiện tại không thể nói lên bất kỳ câu nhắc nhở nào.

Tạ Nhu hít một hơi thật sâu, chuẩn bị lên sân đấu.

Nét mặt Đinh Ninh bình tĩnh nhìn nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Chỉ một động tác đơn giản như vậy nhưng mà Ta Như lại đột nhiên tư tin hơn rất nhiều.

Tay cầm kiếm của nàng không còn run rẩy.

...

Hoàng Phổ Liên cũng đã bước đi lên phía trước hướng về phía một sân đấu được vẽ bằng kiếm. Thân hình của hắn cao lớn, vẻ mặt nghiêm túc lạnh nhạt, ánh mắt cũng vững vàng nhìn thẳng về phía trước làm cho người khác có một loại hương vị như tướng lĩnh ở trong quân.

Bản thân Thiết Bình Kiếm Viện mà hắn đang tu hành rất ưa thích phái học sinh đi ra chiến trường tu hành. Dựa theo một ít tinh tức chính xác, Hoàng Phổ Liên cùng một ít học sinh của Thiết Bình Kiếm Viện có tham gia một ít chiến đấu khi quân đội Đại Tần thu phục quận Dương Sơn vào đêm trước khi diễn ra Lộc Sơn Hội Minh.

Đối với Tạ Nhu, ngay từ lúc bắt đầu hắn cũng đã rất tự tin.

Cho nên hắn thậm chí không có quay đầu nhìn sư trưởng của mình, cũng không nhận ra được có một người tu hành Mân Sơn Kiếm Tông cố ý ngăn cản trước người sư trưởng mình.

Hắn cũng rất có phong độ thủ lễ của tu hành giả Trường Lăng, không có đi về phía sân đầu gần mình nhất mà đi về phía sân đấu gần với Tạ Nhu nhất.

"Mời."

Ngày lúc Tạ Nhu đi đến đối diện với hắn và dừng lại thì hắn mới rút kiếm ra nâng lên ngang ngực gật đầu làm lễ.

Lúc này phần lớn các cặp đấu còn lại cũng đã vào chỗ, chỉ là cặp chiến đấu này có ý nghĩa đặc thù cho nên đa số ánh mắt của những người bên ngoài đều vẫn tập trung vào trên người hắn và Tạ Nhu.

Sắc trời đã dần tối, nhưng mà bất kỳ người nào của Mân Sơn Kiếm Tông cũng không hề có ý định nhóm lửa chiếu sáng. Song khi Hoàng Phủ Liên rút kiếm nâng lên ngang ngực thì phạm vi tầm hơn mười trượng quanh sân đấu đều sáng lên.

Trường kiếm trong tay Hoàng Phổ Liên toàn thân màu vàng, kim quang chói mắt giống như thật, mà sau khi hắn hơi tuôn ra chân nguyên thì phù văn trên thân kiếm liền tự nhiên hình thành bảy quầng sáng chói mắt rực rỡ.

Thanh kiếm này chính là Thất Diệu Kiếm.

Ngày xưa là Tông Chủ kiếm trứ danh thuộc về tu hành địa Thất Diệu Cung của đất Hàn.

Một thành rơi xuống Kiếm Cốc của Mân Sơn Kiếm Tông, lại bị Hoàng Phổ Liên lựa chọn ra hảo kiếm trong lần Kiếm Hội này.

"Mời."

Tạ Như cũng vắt ngang kiếm trước ngực nói.

Kiếm đen trong tay nàng dưới sự chiếu rọi chói mắt của kiếm quang đối phương càng ảm đạm không ánh sáng.

Nhưng mà không biết tại sao, mí mắt Hoàng Phổ Liên không tự giác được mà hơi nháy giống như cảm nhận được một cổ khí tức nguy hiểm không thể nói nên lời.





Quyển 3 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch