Mãi một hồi lâu sau khi Đinh Ninh dứt lời, trong sơn cốc mới có người từ trong giật mình tỉnh lại, phát ra tiếng động. Tiếp theo chính là những tiếng hít thở mạnh cùng tiếng kinh hô vang lên như thủy triều.
- Hắn chỉ dùng một chiêu "Vân Vụ Khởi " trong "Phong Vũ Mang kiếm thức" của Vân Thủy Cung mà thôi .
Trong đám người hít một hơi thật sâu đó cũng có Tịnh Lưu Ly.
Nàng tiếp tục chậm rãi nói:
- Thậm chí đó còn chẳng phải là một chiêu kiếm nguyên vẹn.
Đàm Thai Quan Kiếm vẫn như đang quanh quẩn trong sự kinh diễm.
"Vân Vụ Khởi" trong "Phong Vũ Mang" Kiếm thức là chiêu thường dùng để ngưng tụ ra một ít hơi nước, là kiếm chiêu hướng đến sự hoán đổi và luân chuyển, tương đối nhu hòa, vậy mà Đinh Ninh lấy một chiêu như vậy trực tiếp phá Đan Hống Kiếm của Cố Tích Xuân.
Khi Đinh Ninh ứng đối với một Kiếm này, Đàm Thai Quan Kiếm nghĩ tới rất nhiều cái khả năng có thể xảy ra , nhưng lại không ngờ tới lại có kết quả như vậy.
Nhưng vào lúc này, Tịnh Lưu Ly lại nhẹ giọng lên tiếng.
Lần này thần thái của nàng vô cùng nghiêm túc nói:
- Ta không bằng hắn.
Nụ cười trên mặt Lâm Tùy Tâm cũng đã biến mất.
Lão cau mày, nhìn xem Đinh Ninh người đầy bụi phấn, do dự một chút, lắc đầu và nói:
- Quá thần kỳ.
Tiếp theo lão lại cảm thấy kích động trong lòng, tâm tình không cách nào bình tĩnh như trước, rồi lại lẩm bẩm: "Quái vật."
Càng ngày càng có nhiều người từ tâm trạng cực độ khiếp sợ từ từ tỉnh lại.
- Đây là dạng năng lực lĩnh ngộ cùng sử dụng kiếm thuần thục đến bực nào? Xưa nay vẫn nói Độc Cô gia ta dụng kiếm am hiểu phản phác quy chân, nhưng so với hắn quả thực chính là trò cười.
Độc Cô Bạch vô cùng bội phục, nhìn Đinh Ninh mà nói ra một câu này. Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Trương Nghi đang ngốc trệ trên mặt đất, hỏi:
- Làm sao ngươi biết Đinh Ninh nhất định sẽ thắng?
- Bởi vì sư đệ so với chúng ta càng thông minh hơn, ngay khi chúng ta nghĩ đến Cố Tích Xuân khó có thể xếp vào ba thứ hạng đầu mà chỉ nhờ dùng Địa Mạch Kiếm, đệ ấy nhất định đã sớm đoán ra Cố Tích Xuân vẫn ẩn giấu kiếm chiêu còn mạnh hơn.
Ánh mắt Trương Nghi như trước chăm chú rơi vào trên người Đinh Ninh, hắn có chút khó khăn trả lời Độc Cô Bạch:
- Nếu như sớm đã nghĩ đến, dùng tính tình của sư đệ, không tuyệt đối nắm chắc, đệ ấy không có khả năng dùng loại phương pháp liên tục khiêu chiến bọn họ, bởi vì... sư đệ hắn không chỉ muốn đơn giản chiến thắng... mà còn muốn mang vinh quang cho Tiết động chủ.
Những lời của Trương Nghi thuần túy là giải thích, nhưng mà đám người Độc Cô Bạch tự nhiên cũng nghe ra được một ít ý tứ trong đó, trong cuộc sống, có vài điều còn quan trọng hơn cả sinh tử.
- Hắn là một tín nhân (người đáng tin).
Lệ Tây Tinh hơi hơi cúi đầu, nói ra một câu này.
...
Cố Tích Xuân đứng bất động.
Mặt mũi của hắn trắng bệch tới cực điểm, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, thấm ướt quần áo của hắn.
Hắn và Đinh Ninh đều không có tổn thương quá lớn, cách đó không xa, thanh Địa Mạch Kiếm mà hắn sử dụng trước đó vẫn còn cắm bên cạnh.
- Vì cái gì Cố Tích Xuân không tiếp tục xuất kiếm? mà Đinh Ninh vì sao lúc vừa nãy cũng không tiếp tục xuất kiếm?
Nhìn thấy cảnh như vậy, một gã tuyển sinh nhịn không được lên tiếng hỏi.
Lúc này, hắn thấy rằng, mặc dù một kiếm vừa rồi của Đinh Ninh huyền diệu khó có thể hình dung, nhưng công bằng mà nói, chiến đấu như vậy vẫn chưa thể chấm dứt.
Ngoại trừ tu vi Chân Nguyên, mọi mặt Đinh Ninh biểu hiện ra ngoài đều vượt xa Cố Tích Xuân, nhưng mà chỉ cần Cố Tích Xuân vô sỉ thêm một chút, không chịu nhận thua thì chiến đấu vẫn phải tiếp tục.
Dựa theo tất cả gì đã diễn ra ở các trận đấu trước, Đinh Ninh cũng không phải dạng người tâm từ thủ nhuyễn như Trương Nghi
- Con cho rằng Cố Tích Xuân hắn không muốn tiếp tục xuất kiếm sao? Không! Hắn căn bản không dám đi cầm thanh kiếm kia, căn bản là không dám xuất kiếm lần nữa.
Một người sư trưởng lạnh giọng đáp lại nghi vấn của hắn.
Người tuyển sinh này khẽ giật mình, ánh mắt lần nữa rơi vào trên người Cố Tích Xuân cùng Đinh Ninh, sau đó hắn và tất cả tuyển sinh còn lại đều minh bạch hàm ý trong lời của người sư trưởng kia.
Lúc này Địa Mạch Kiếm vẫn cắm nghiêng cách Cố Tích Xuân vài thước trên mặt đất.
Đinh Ninh đã thu kiếm, nhưng mà tay của hắn vẫn như trước đặt vào chuôi kiếm bên cạnh.
Đan Hống Kiếm thì đã tiêu tán.
Đinh Ninh như trước vẫn có thể rút kiếm rất nhanh.
Khoảng thời gian hắn rút thanh Địa Mạch Kiếm kia lên rồi xuất kiếm, có lẽ cũng đủ để một đạo Kiếm ý của Đinh Ninh chém đến trên người của hắn.
Cố Tích Xuân căn bản không có lá gan để thử.
Cho nên, hắn không phải là không muốn chiến, mà chẳng qua là bị Đinh Ninh nhìn như vậy , hắn liền không dám xuất kiếm.
...
Bờ môi Tạ Nhu một lần nữa run rẩy.
Chính nàng cũng không cách nào hình dung được tâm tình của mình lúc này.
Nhìn Cố Tích Xuân, nghĩ đến người này trước đây nói rất nhiều lời nhục nhã Đinh Ninh, nàng liền nghĩ tới Tạ Trường Thắng.
Nàng biết rõ nếu Tạ Trường Thắng có ở đây nhất định sẽ nói mấy câu gì đó.
Nàng bình thường rất chán ghét Tạ Trường Thắng hay gây chuyện thị phi, nhưng mà lúc này, nàng lại nhịn không được lên tiếng, đem lời mà Tạ Trường Thắng nhất định sẽ nói mà nói ra.
Thanh âm réo rắt của nàng truyền vào tai tất cả mọi người:
- Không dám đánh, lại không chịu nhận thua, nếu như ta là ngươi, dứt khoát tìm miếng đậu hũ đâm đầu vào chết cho rồi.