WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Kiếm Vương Triều

Chương 405: Hắn là thủ danh (2)

Chương 405: Hắn là thủ danh (2)


Trên không trung, những đóa hoa thật nhỏ màu trắng trên kiếm ti đang bay múa ngày càng thêm nở rộ, những kiếm ti này giao thoa, dây dưa với nhau cùng một chỗ tựa như đang dệt vải vậy.

Ai có thể nghĩ ra thanh Mạt Hoa tàn kiếm này còn có thể vận dụng như thế chứ?

Phi kiếm màu trắng đụng tới những kiếm ti.

Kiếm ti không cách nào chống lại lực lượng của phi kiếm, nhưng những kiếm ti đã bện xoắn lại với nhau thành một tấm lưới, thậm chí là thành cái kén, chúng dây dưa trên phi kiếm, điều này giúp Đinh Ninh tranh thủ được một chút thời gian.

Sương mù máu phiêu tán rơi ra từ đầu ngón tay cầm kiếm của Đinh Ninh, hắn không thể cầm chặt Mạt Hoa Tàn Kiếm, nhưng mượn nhờ một kiếm này, thân thể hắn kiên quyết nghiêng sang một bên trong khoảng thời gian cực ngắn.

Một tiếng "phốc" vang lên.

Thanh phi kiếm màu trắng mang theo cả Mạt Hoa tàn kiếm đâm lõm vào vai trái Đinh Ninh, tiếp đó nó xuyên qua thân thể hắn mang theo cột máu phun ra phía sau lưng.

Xương cốt vai trái gần như vỡ vụn, nhưng một kiếm này lại không đâm thủng và cắt nát trái tim Đinh Ninh.

Kiếm khí nghiền nát kèm kích bắn máu tươi phát ra tiếng xèo xèo rất nhỏ.

Lúc này Diệp Hạo Nhiên mới nói ra chữ thứ nhất trong câu "Ta nhận thua."

Không gian giống như ngưng kết lại, nhưng tiếp đó, hai chữ "nhận thua" của Diệp Hạo Nhiên vẫn khuếch trương như cũ mà truyền vào tai mọi người, nó toát ra sự quỷ dị vô cùng.

Trương Nghi đã phóng tới bên cạnh Đinh Ninh, vòng một tay ôm đỡ, gã cảm nhận thân thể Đinh Ninh tựa hồ nhẹ hơn bình thường, nhưng gã lại không biết mình nên làm cái gì bây giờ.

- Thật đặc sắc!

Lúc này, trong đầu óc trống rỗng của Trương Nghi vang lên thanh âm lớn tiếng ủng hộ, tiếp theo là tiếng vỗ tay vang lên.

Người vỗ tay chính là Lâm Tùy Tâm.

Tiếp nữa, những người tu hành đang đứng trong bóng tối của Mân Sỏn Kiếm Tông cũng bắt đầu vỗ tay, thậm chí ở nơi xa xa giữa đường núi cũng có thanh âm vỗ tay vang lên rõ ràng.

Trương Nghi chợt cảm thấy một trận gió lớn thổi qua, sau đó tay của gã bỗng nhẹ đi.

Thân ảnh Đàm Thai Quan kiếm biến mất, mà thân thể Đinh Ninh trong tay gã cũng biến mất theo.

***

- Tại sao y phải nhận thua?

- Tại sao đã nhận thua rồi mà y quyết phải giết Đinh Ninh cho bằng được?

- Vừa muốn cho Đinh Ninh đoạt thủ danh trong Mân Sơn kiếm hội, lại vừa muốn nhân cơ hội này giết chết Đinh Ninh.

Mặc dù giờ đây kết cục đã định, nhưng Tịnh Lưu Ly lại cúi thấp đầu nghiêm túc suy nghĩ, không ngừng tự nói.

- Như vậy có thể khẳng định: Ly Lăng Quân không muốn Hoàng hậu thắng lợi, gã không muốn Hoàng hậu vui vẻ.

- Nhưng gã cũng căm hận Đinh Ninh, gã muốn Đinh Ninh chết.

- Trong lời tuyên truyền mà người ta hay rêu rao, vị Hoàng tử này hay làm việc thiện, là người khiêm tốn, kết quả cuối cùng lại là kẻ có thù tất báo, là hạng người nhỏ nhen, lòng dạ không rộng rãi. Mai này, gã cũng chỉ là một vị vua tầm thường.

Dẫu thế, nàng lập tức minh bạch tại sao Diệp Hạo Nhiên lại làm như vậy, còn thuận tiện phán đoán về vị Sở đế tương lai.

- Cho nên hắn liều mạng bị lăng trì, chậm rãi tiêu hao chân nguyên Diệp Hạo Nhiên, sau đó xuất ra Khổng Tước Lục, tiếp đó dùng Huyết Sát Ma Công bức Diệp Hạo Nhiên sử dụng một kiếm cuối cùng kia... Hết thảy mọi việc vẫn luôn nằm trong tầm khống chế của hắn?

Tiếp theo, nàng cẩn thận nhớ lại từng chi tiết chiến đấu, sau đó lại thêm một lần khiếp sợ.

Nàng phát hiện cái kết quả cuối cùng này tuy rằng xuất phát từ lựa chọn của Diệp Hạo Nhiên, nhưng kỳ thật từ đầu đến cuối Diệp Hạo Nhiên cũng không có lựa chọn nào khác.

Bởi theo việc Đinh Ninh chảy máu không ngừng, chân nguyên Diệp Hạo Nhiên cũng không ngừng tiêu hao, đến lúc Đinh Ninh vận dụng Huyết Sát Công thì chân nguyên Diệp Hạo Nhiên còn thừa không nhiều lắm. Cho nên khi đó đối với Diệp Hạo Nhiên mà nói, thời cơ đã đến.

- Điều này chính theo như lời sư tôn nói, ta còn khiếm khuyết một thứ là đặt mình ngoài cuộc để quan sát, là năng lực nhìn nhận đại cục sao?

Tịnh Lưu Ly thở ra một hơi, trầm mặc không nói trong thời gian dài.

Nàng đã suy nghĩ rất nhiều chuyện mà toàn bộ sơn cốc bây giờ mới bắt đầu thức tỉnh.

Từng đợt tiếng kinh hô không ngừng vang lên .

- Hắn...

Tạ Nhu nhìn vào chỗ lúc trước khi Đinh Ninh ngăn cản một kiếm cuối cùng của Diệp Hạo Nhiên, thân thể và bờ môi cô run rẩy nói không nên lời.

- Hắn là thủ danh!

Lệ Tây Tinh chỉ đơn giản nói ra bốn chữ.

Thời điểm này, hắn là một trong những người trấn định nhất.

- Hắn sẽ không chết!

Tiếp theo, người thiếu niên, từ đầu đến giờ nhìn qua có vẻ như có chút sợ lạnh, khép cổ áo của mình lại, rất nghiêm túc trầm giọng nói:

- Ta khẳng định.

Thanh âm Lệ Tây Tinh rất ổn định, cũng rất vang dội.

- Hắn là thủ danh... Hắn sẽ không chết...

Thanh âm này át đi rất nhiều tiếng kinh hô, phát ra tiếng vọng quanh quẩn trong sơn cốc.

Lúc này, Trương Nghi đã phục hồi tinh thần.

Gã nghe thấy tiếng vọng của nhiều người trong sơn cốc.

Gã nhận thấy ánh mắt nhìn tới của tất cả tuyển sinh và những người tu hành sư trưởng.

Nhìn qua bãi máu tươi của Đinh Ninh còn vương vãi trên mặt đất, cảm thấy máu tươi đều đang phát sáng, dù đang là ban ngày hay là đêm tối, gã cũng cảm nhận được có ánh sáng đang chiếu rọi từ trên bầu trời.

Gã ngẩng đầu lên, dường như nhìn thấy sự thỏa mãn của Tiết Vong Hư, ông lộ ra nụ cười như trẻ nhỏ khi nhìn mình và toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong sơn cốc lúc này.

Gã hiểu rõ điều này chính là phong quang.

Chính tiểu sư đệ của mình mang đến phong quang này.





Quyển 3 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.