Thời điểm hai gã cường giả xuất thân từ bên ngoài Đại Tần còn chưa kịp vận dụng đến thủ đoạn mạnh mẽ nhất của mình đã bị người am hiểu giết người nhất Mân Sơn Kiếm Tông - Thiệu Sát Nhân giết chết, cung nữ họ Dung đang băng qua những doanh trướng san sát nhau, đi thẳng vào đại doanh ở trung tâm, ngồi xuống đối diện với Lương Liên.
Lương Liên đang uống thuốc.
Chén nước thuốc sánh đặc như mực, nhìn sơ qua đã thấy đắng cùng cực. Người bình thường chỉ muốn làm một hơi cạn sạch chén, sau đó ngậm ngay một muỗng đường trắng tráng miệng, nhưng hắn lại dửng dưng như không, nhâm nhi chậm rãi như đang thưởng trà.
Cung nữ họ Dung lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Nương nương rất thất vọng về ngươi.
- Ta cũng rất thất vọng.
Lương Liên ngừng lại, nhìn vào nước thuốc trong chén, trầm ngâm một lát rồi nói:
- Lúc trước ta có lòng tham vẫn còn chưa được thỏa mãn, cứ một lòng nghĩ mãi tới chuyện phong Hầu. Sau đó, cho dù không thể tìm được một vị trí vững chãi ở Trường Lăng thì ít nhất cũng vẫn có được một mảnh đất phong. Nhưng mãi đến ngày hôm qua, ta mới hiểu rõ tất cả những thứ ấy đều là suy nghĩ hão huyền. Trong lòng Thánh thượng và nương nương đều không muốn nhớ đến Ba Sơn Kiếm Tràng và "người đó", muốn cho tất cả những kẻ đi theo Thánh thượng từ những năm đầu tiên người đăng cơ đều phải biến mất, há nào lại có thể phong Hầu cho một kẻ như ta?
- Sự tồn tại của ta gợi nhớ cho rất nhiều người về những chuyện cũ kia.
Dừng lại một chút, sau đó Lương Liên nở nụ cười hơi châm biếm. Nụ cười lạnh lẽo, như vẻ sắc lạnh lóe lên của một mũi tên xẹt trên bầu trời mênh mông giữa một trận chiến trường.
- Đây chỉ là suy nghĩ của cá nhân ngươi.
Khuôn mặt của cung nữ họ Dung không đổi, nhìn Lương Liên, nói:
- Mặc dù nương nương rất thất vọng, nhưng vẫn coi trọng năng lực của ngươi. Chỉ cần Lương đại tướng quân tiếp tục cố gắng làm tròn chức trách của mình thì mấy việc mờ ám liên quan tới ngươi trong sử sách mai sau cũng tự nhiên được xóa hết, người đời sẽ chỉ ghi nhớ đến chiến công của ngươi.
- Sở dĩ những người Ba Sơn Kiếm Tràng biến mất chính là vì xem trọng đến chuyện quá xa mà lại không để ý đến trước mắt. Hiện tại còn mấy ai không để ý chuyện trước mắt mà chỉ nhìn về phía xa như vậy?
Lương Liên lạnh lùng nhìn cung nữ họ Dung:
- Ta chỉ muốn biết ý chỉ của nương nương mà ngươi mang đến là gì?
Cung nữ họ Dung nhìn hắn, bình tĩnh nói:
- Nương nương cho ngươi lãnh quân đi Nam Việt. Nếu có cơ hội, người hi vọng ngươi có thể giống như những Hầu gia quan ngoại, được phong Hầu ở Nam Việt.
Ánh mắt Lương Liên hơi nheo lại, bưng chén thuốc lên nốc cạn một hơi. Nước thuốc đắng như dao trôi xuống cổ họng, thanh âm của hắn vì vậy chợt trở nên rét lạnh đến cực điểm:
- Phong Hầu ở Nam Việt? Nương nương cũng thật coi trọng ta a. Chưa tính tới việc tu hành giả Nam Việt thủ đoạn vô cùng quỷ dị, đến cả khí hậu cũng không có cách nào thích nghi được, ngày đông rét căm căm, ngày hè lại cực nóng, chướng khí xà trùng, không cái nào không lấy mạng người. Chiến pháp mà quân ta am hiểu là kỵ binh bắn tên và phù xa lại gần như vô dụng…
- Nương nương muốn ngươi đi chứ không muốn nghe ý kiến của ngươi, chỉ muốn ngươi phục tùng. Nói cho ngươi biết tin tức này sớm là để cho ngươi có thể chuẩn bị, cũng nói lên sự tôn trọng của người đối với ngươi.
Thanh âm của cung nữ họ Dung bình thản, không chút khách khí cắt lời Lương Liên:
- Còn về chuyện người cho ngươi đi Nam Việt, tự nhiên là đã có sắp xếp. Ngươi có bao giờ nhìn thấy người để những lương tài chi đống của Đại Tần đi vào chỗ chết?
Dứt lời, thị xoay người đứng dậy, không nhìn đến sắc mặt của Lương Liên, thi lễ thật sâu một cái, sau đó xoay người đi ra.
Lương Liên quay đầu, nhìn vài mái hiên ở Trường Lăng qua cửa sổ của doanh trướng, trầm mặc một lúc lâu.
Trải qua bao nhiêu năm lăn lộn, điều hắn thật sự muốn làm, đó chính là trèo lên cao hơn, không muốn làm một con chó bị kẻ khác thòng dây thừng vào cổ. Nhưng bao nhiêu năm đi theo mấy người kia, giờ nghĩ lại, thân phận hắn ngược lại còn thấp kém hơn cả một con chó nữa.
***
Giữa mùa hè, trong xe cực kỳ oi bức. Trải qua cái thời kỳ chiến đấu diệt ba triều Hàn, Triệu, Ngụy, trải qua thuở ban đầu Nguyên Vũ đăng cơ mưa gió đẫm máu ấy, giờ đây không chỉ là toàn bộ Trường Lăng và vương triều Đại Tần mà là cả thiên hạ, những cường giả giống như những người Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa, một người có thể địch vài người, thậm chí là địch được mười cường giả Thất cảnh đã cực kỳ thưa thớt như mao phượng lân giác. Cường giả nghịch thiên đã ít như vậy, bây giờ lại có cường giả cấp bậc cỡ này đánh xe cho mình, nên Đinh Ninh rất an tâm mà cuốn màn xe lên, mặc cho gió từ hai bên cửa sổ lùa vào.
Cửa sổ xe mở rộng, không khí tràn vào, đồng thời người trên đường cũng có thể nhìn thấy người trong xe.
Chiếc xe vừa mới rẽ vào một con phố của Trường Lăng, đã có một gã nam tử đứng tuổi mặc áo ngắn bằng sợi tơ chạy lại chào đón, hành lễ từ xa, kính cẩn nói:
- Thái Hư tiên sinh sai ta mang thư đến.
Xe ngựa hơi ngừng lại, Thiệu Sát Nhân không cảm giác được có gì nguy hiểm, cho nên gã cũng không tỏa ra bất cứ sát ý nào.
- Là người của ta.
Đinh Ninh nhìn về phía lưng của gã, nhẹ giọng nói một câu.
Thiệu Sát Nhân im lặng, khẽ vuốt cằm, điều khiển xe ngựa đi đến bên cạnh trung niên nam tử thay Vương Thái Hư đưa tin kia.
Gã đang nắm chặt lá thư trong tay từ từ đưa vào cửa sổ xe, sau đó lui lại hai bước, cung kính đợi.
Đinh Ninh mở thư ra, nhìn vào tờ giấy vừa mới mở ra, bỗng nhiên sững người lại.
Sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu nói với nam tử trung niên ngoài cửa sổ:
- Ta đi thẳng đến Mặc Viên, nhờ Vương Thái Hư đón dì nhỏ của ta cùng đến đó.
Nam tử trung niên cung kính hành lễ, sau đó lui đi.