Bản chất của tu hành chính là không ngừng tìm hiểu những huyền bí của thân thể và thiên địa xung quanh. Đến một cảnh giới nhất định thì có thể thông hiểu rất nhiều đạo lý.
Với một số tu hành giả có kinh nghiệm vượt xa người thường thì có rất nhiều thứ chỉ cần biết rõ cách thức.
Tựa như việc bọn họ đã biết rõ quanh thân thể có vô số lộ tuyến vận hành của thiên địa nguyên khí thì việc cần biết chỉ còn là những lộ tuyến nào có tác dụng, làm cách nào tác động lên chúng; chứ không như những tu hành giả thông thường còn không biết những lộ tuyến kia là ở đâu.
Miêu tả một cách chuẩn xác hơn, vô số tu hành giả ưu tú tới cực điểm đã dùng rất nhiều năm tháng để không ngừng thử nghiệm theo những cách thức khác nhau, nhằm kích thích những lộ tuyến kia, thăm dò phản ứng sinh ra.
Phần lớn trong số họ đều không đạt được thành công, bởi vì quá trình thử nghiệm này liên quan rất lớn tới vận khí. Thế nhưng cũng có một số ít người sáng tạo được ra những bộ công pháp cường đại, từ đó mới có được những bản ghi chép kinh thế để lại cho đời sau.
Đối với những tu hành giả có kinh nghiệm tu hành ngang bằng, thậm chí cao hơn những người thành công kia, nếu có được những bản ghi chép này thì chính là trực tiếp bỏ bớt đi quá trình thử nghiệm mù quáng.
Trong mắt bất kì kẻ nào tại Mân Sơn Kiếm Tông, Đinh Ninh còn không được tính là đặt chân đến cổng vào của tu hành giả. Nếu hắn muốn hiểu được phù văn đơn giản này, cùng với những thứ mà bộ điển tịch không chữ muốn nói, cộng thêm sự tương liên giữa thiên địa nguyên khí và các lộ tuyến thì sẽ cần một thời gian rất, rất dài.
Bởi vì đã có rất nhiều thiên tài của Mân Sơn Kiếm Tông đạt đến Thất cảnh, mất đến nửa đời người còn chưa lĩnh ngộ được hết chân ý của Tục Thiên Thần quyết.
Nhưng mọi người không thể ngờ rằng Tục Thiên Thần Quyết chẳng qua chỉ là một cánh cửa với Đinh Ninh mà thôi.
Dường như hắn chỉ cần đẩy nhẹ một cái, ngay trong buổi sáng sớm này, đã dễ dàng mở cánh cửa này ra.
Đẩy cửa chỉ cần một khoảnh khắc. Nhưng để nhìn thấy Tục Thiên Thần Quyết, nhìn thấy cánh cửa này thì lại phải mất rất nhiều năm.
Điều làm hắn hết sức cảm khái chính là, Trịnh Tụ - nữ chủ nhân tôn quý nhất ở sâu bên trong hoàng cung kia, lại không thể nào nhìn thấy quyển bảo điển chí cao của Mân Sơn Kiếm Tông này. Nếu không nàng nhất định sẽ phát hiện ra vài điểm tương hỗ và tương khắc giữa công pháp sở tu của nàng và quyển công pháp này. Nhất định nàng sẽ không tiếc bất cứ giá nào đoạt lấy hoặc hủy diệt nó.
Nếu không phải năm đó "người đó" và Bách Lý Tố Tuyết trở mặt với nhau nên cả đời không được bước vào Mân Sơn Kiếm Tông.
Nếu "người đó" có thể đi vào Mân Sơn Kiếm Tông, Trịnh Tụ cũng có thể theo cùng, từ đó nhìn thấy được quyển công pháp này thì sẽ như thế nào?
Cho nên đây là vận mệnh.
Thứ khó lường nhất chính là vận mệnh.
Đinh Ninh hít một hơi thật sâu, ánh mắt đầy sầu não cũng bình lặng trở lại.
Hắn chậm rãi thu lại quyển ngọc kinh màu xanh, cất vào trong hộp.
Khi hắn đóng nắp hộp lại, nguyên khí cũng không còn phun ra từ trong Tục Thiên Thần Quyết nữa, tóc hắn cũng không còn bị thổi bay lên. Thế nhưng ngay vào lúc này, thanh Mạt Hoa Tàn Kiếm hắn đeo bên hông lại bắt đầu không ngừng run rẩy.
Chân nguyên trong thể nội hắn cũng bắt đầu lưu động.
Vô số kiếm ti ở cuối Mạt Hoa Tàn Kiếm dần tỏa sáng, tựa như vô số đóa hoa trắng thi nhau nở rộ. Mũi kiếm ti cũng bắt đầu sáng lên, tựa như những ánh sao chiếu xạ.
Ngũ khí trong thể nội Đinh Ninh cuộn trào mãnh liệt.
Ngũ khí trong ngũ tạng như hơi của một chiếc nồi hấp sôi sục, mạnh mẽ bốc lên; còn ngũ tạng của hắn lại giống như nước trong nồi hấp, không ngừng khô cạn.
Nước cạn thì nồi sẽ nứt vỡ, cũng là thời điểm ngũ tạng suy bại.
Mà lúc này ngũ khí trong Khí Hải của Đinh Ninh lại bốc cháy càng thêm kịch liệt, khiến nhiệt độ tăng thêm, làm cho ngũ khí phát ra càng mãnh liệt. Nước trong ‘nồi’ sắp cạn rồi.
Song những luồng khí bị thiêu đốt này dần cô đọng lại rồi bỗng va chạm, chèn ép lẫn nhau. Dưới nhiệt độ cực cao, có vô số điểm sáng bạc được tạo ra, tựa như vô số ngôi sao nhỏ được hình thành trong quá trình nổ tung và thiêu đốt này.
Tinh thần nguyên khí trong trời đất đang xoay chuyển bên ngoài thân thể hắn bắt đầu bị lay động.
Những ngôi sao nhỏ màu bạc trong thể nội Đinh Ninh không ngừng bị nén lại, trở nên giống như một thỏi nam châm, tạo ra lực hút càng lúc càng lớn với đám tinh thần nguyên khí mỏng manh này.
Những ngôi sao nhỏ màu bạc kia khiến tinh thần nguyên khí bị hấp dẫn mà tụ tập tới theo vô số lộ tuyến không nhìn thấy được, tựa vô số đợt mưa dầm liên tục rót vào trong thân thể hắn.
Ngũ khí vẫn không ngừng bị bức ra khỏi ngũ tạng, không ngừng bị bốc cháy, thế nhưng tinh thần nguyên khí từ bốn phương tám hướng không ngừng vọt tới lại hơn xa ngũ khí bị thiêu đốt.
Vì thế nước ở "nồi" trong cơ thể hắn không bị cạn sạch, ngược lại còn nhiều hơn.
Những kinh mạch và huyết nhục khô cạn trong cơ thể hắn cũng được tẩm bổ mà dần trở nên sung mãn hơn, tràn trề sinh cơ.
Đây mới thật là cảm giác thoát khỏi tử vong, như được sinh ra lần nữa.
Vô số tiểu tằm ẩn tại nơi sâu nhất trong cơ thể hắn cũng nhận được "cơn mưa" này, trở nên vô cùng thoải mái, đột nhiên rục rịch thức dậy.
Hình người trong mảnh Nhân Vương Ngọc Bích nơi lồng ngực hắn cũng đột nhiên tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt, rồi như cảm ứng được cái gì đó mà bắt đầu điên cuồng xoay chuyển.
Hai mắt Đinh Ninh vẫn nhắm lại,nhưng lông mi không kìm được mà giật giật.
Hắn thật sự đang rất khiếp sợ.
Tốc độ tu hành này đến hắn cũng không tưởng tượng nổi.
Cửu Tử Tằm cộng thêm Tục Thiên Thần Quyết đã thể hiện ra được hiệu quả cực kỳ kinh người, mà lúc này Nhân Vương Ngọc Bích cũng thể hiện công hiệu mạnh mẽ gấp mấy lần so với bình thường!
Thời gian không ngừng trôi qua, chân nguyên vốn chỉ như tia nước nhỏ chảy xuôi trong thể nội hắn càng ngày càng trở nên hùng hậu, bắt đầu dần trở thành con sông nhỏ chảy xiết.
Ngũ tạng vốn khô kiệt như cũng hóa thành con suối được tích tụ rất nhiều nước mà ào ạt chuyển động.
Cho dù cố ý áp chế, nhưng tại Mân Sơn Kiếm Hội, hắn thật sự khó khăn lắm mới đột phá Tứ cảnh. Sau đó bản thân lại bị trọng thương nên không có bao nhiêu thời gian tu hành. Nhưng khiến hắn khiếp sợ chính là cảm giác được khoảng cách đến Tứ cảnh trung phẩm đã không còn xa nữa.
***
- Rất nhiều thiên mệnh tụ họp tại Trường Lăng.
Tại một nơi đẹp đẽ mà tĩnh mịch sâu trong hoàng cung, thư phòng của hoàng hậu, hoàng hậu Trịnh Tụ đang đứng trước ao sen, nhìn linh khí dày đặc trên những đóa linh liên trắng tinh khiết, vẻ mặt bình thản, chậm rãi nói với cung nữ họ Dung đang cung kính cúi đầu phía dưới:
- Từ lúc Đại Tần ta diệt Hàn, cả thiên hạ đều nói như vậy. Bởi vì những ngôi sao sáng nhất đều tập trung phía trên bầu trời Trường Lăng. Qua bao nhiêu năm nay, thiên thời, địa lợi đều như xác thực cho câu nói này. Đại Tần ta có Quan Trung với tám trăm dặm đất đai màu mỡ, liên tục nhiều năm mưa thuận gió hòa, căn bản chưa từng gặp phải thiên tai. Ngày trước ta lo lắng nhất là nước Triệu, thế nhưng vương triều Triệu trước kia đã bị diệt. Họa ngoại xâm từ Sở, Yến, Tề ta lại không hề lo lắng. Có lo lắng chẳng qua chỉ là chuyện của chính Trường Lăng ta.
- Nhất định phải có uy thế, người khác mới sợ hãi.
- Cũng như quy tắc của Mân Sơn Kiếm Tông vậy, phải làm cho người ta cảm thấy được ngươi cũng có quy tắc. Phải khiến người ta nhìn vào sẽ thấy, chỉ cần là nhân tài Đại Tần thì ngươi có thể nhượng bộ và dễ dàng tha thứ hơn, như vậy tự nhiên tất cả nhân tài cũng sẽ lấy Đại Tần làm trọng.
- Hết thảy đều ở ngoài sáng, mọi người nhiều nhất chỉ cảm thấy được ta ngang ngược mà không sinh ra nhiều tư tưởng khác.
Hoàng hậu nói xong mới thật sự ngẩng đầu lên, nhìn cung nữ họ Dung nói:
- Về phần ngươi có chút sợ hãi thiên phú của Đinh Ninh, sợ sau khi hắn nhận được Tục Thiên Thần Quyết, tốc độ tu hành nhanh hơn, đến một ngày kia hắn thật sự khiêu chiến rồi giết chết ngươi, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, nếu như ngươi đã thay ta làm mấy chuyện này thì ta tất nhiên cũng sẽ không để hắn có cơ hội khiêu chiến ngươi, sẽ không để chuyện đó phát sinh. Còn Tục Thiên Thần Quyết… Rơi vào trong tay hắn thì đoạt lấy từ trong tay hắn, càng là dễ dàng hơn là ở trong Kiếm Tháp của Mân Sơn Kiếm Tông.
Cung nữ họ Dung đứng trước mặt hoàng hậu lại không sợ hãi như những người khác, thị yên lặng gật đầu, nói:
- Nô tì đã hiểu.
- Những năm này, có thể khiến ngươi thật sự cảm thấy sợ hãi, chỉ có duy nhất thiếu niên quán rượu này.
Nhìn cung nữ họ Dung cung kính hành lễ cáo lui, hoàng hậu mỉm cười, thản nhiên nói:
- Ta càng ngày càng có hứng thú với gã thiếu niên này.
Cung nữ họ Dung tựa như lại cúi đầu thấp hơn, nghĩ thầm thừa nhận sợ hãi vẫn còn tốt hơn nhiều so với tìm chết.
- Có rất nhiều thiên mệnh tụ họp tại Trường Lăng. Chẳng qua, ai mới thật sự là người đạt được thiên mệnh, còn chưa nhất định.
Bóng dáng cung nữ họ Dung biến mất khỏi đại điện. Vẻ mặt hơi cười của hoàng hậu cũng biến mất, sự lạnh lùng sâu trong đôi mắt được hoàn toàn khôi phục lại.
Nàng lạnh lùng tự nói một câu. Đột nhiên cả người hơi chấn động, nàng quay đầu nhìn lên bầu trời.
Lúc ánh mắt nàng chạm đến màn trời màu lam thì cảm giác đã hướng tới mảnh tinh không phía xa xôi hơn nữa.
Qua rất nhiều năm rồi, ngôi sao lạnh lẽo kia tựa như đã trở thành đồ chơi của một mình nàng. Nàng không chạm được tới tinh thần nguyên khí, nhưng cũng không có người nào chạm đến được.
Thế nhưng lúc này nàng lại cảm thấy dường như tinh thần nguyên khí giữa thiên địa này như chợt yếu bớt đi. Chẳng qua biến hóa này phát sinh ở đâu thì nàng lại không cách nào nắm bắt được.
Thậm chí trong tích tắc này, nàng còn cho rằng đó chỉ là ảo giác của mình.