Trong khắp cả thế gian này, có thể nói Cô Sơn Kiếm Tàng mang một ý nghĩa cực kì quan trọng. Bạch Sơn Thủy nổi danh trong các tu hành giả đối địch với Đại Tần, cũng chính là vì trong tay nàng có Cô Sơn Kiếm Tàng, hoàn toàn không phải vì thân phận Cung chủ Vân Thủy Cung của mình.
Chẳng qua khi nghe Bạch Sơn Thủy nói mấy lời này, Đinh Ninh khẽ nhíu mày. Không rõ hắn đang suy nghĩ gì, cũng không trả lời ngay lập tức.
Bạch Sơn Thủy nhìn thiếu niên có khuôn mặt non nớt nhưng lại có vẻ hết sức trầm tĩnh này, hai hàng lông mày cau lại, nói:
- Ngươi yên tâm, từ trước tới nay, Bạch Sơn Thủy ta nói một là một.
Đinh Ninh lắc đầu, nhìn gương mặt đầy kiêu ngạo của nàng, đáp:
- Bạch cung chủ là một người có tình có nghĩa. Ta không phải lo lắng Bạch cung chủ, chẳng qua Đại Phù Thủy Lao kia không đơn giản như Bạch cung chủ nghĩ.
Bạch Sơn Thủy nở nụ cười, nói:
- Chính vì cảm thấy không đơn giản nên ta mới đến nhờ tiên sinh và Công Tôn đại tiểu thư giúp đỡ. Tiên sinh càng cẩn thận, ta càng cảm thấy chuyện này càng có thể thực hiện được.
Đinh Ninh hít sâu một hơi. Từ khi Bạch Sơn Thủy mang theo khí tức riêng có Dạ Sách Lãnh vào Mặc Viên, trong lòng hắn đã bắt đầu nổi lên sóng gió cuồn cuộn đến cực điểm. Lúc này, hắn khó nén được bình tĩnh, hai tay khẽ run rẩy.
- Ta vốn cũng muốn cứu một người trong Đại Phù Thủy Lao ra.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Bạch Sơn Thủy, nói tiếp:
- Chỉ là muốn cứu người từ trong Đại Phù Thủy Lao ra, cần có ít nhất năm tu hành giả Thất cảnh trở lên.
Bạch Sơn Thủy không hỏi Đinh Ninh muốn cứu ai trong Đại Phù Thủy Lao, chỉ nhíu mày nói:
- Dạ Sách Lãnh sẽ không xuất thủ.
Đinh Ninh có chút khó nhọc lắc đầu:
- Sẽ không xuất thủ thì tính ra cũng có chút ít tác dụng, thế nhưng tính cả nàng ta, chúng ta vẫn còn thiếu ít nhất hai tu hành giả Thất cảnh.
Bạch Sơn Thủy trầm mặc lại.
Nàng biết rõ thiếu hai tu hành giả trong lời Đinh Ninh vừa nói là đã tính cả Trưởng Tôn Thiển Tuyết rồi.
Tuy nói còn thiếu hai người, nhưng tu hành giả Thất cảnh vốn thưa thớt, huống chi đây còn là Trường Lăng. Có thể kiếm đâu ra hai cường giả Thất cảnh dám can đảm cướp người từ trong Đại Phù Thủy Lao?
- Nhất định phải có năm người?
Nàng trầm mặc một lát rồi ngẩng đầu lên nhìn Đinh Ninh, hỏi.
Đinh Ninh nhìn nàng, thành thật đáp:
- Từ năm Thất cảnh trở lên là ước đoán đảm bảo nhất.
Bạch Sơn Thủy nở nụ cười.
Nụ cười của nàng luôn kiêu ngạo, nhưng lúc này lại mang vẻ thảm đạm không nói ra được. Tựa như một đóa hoa hướng dương đã từng mang một màu vàng óng ả, nay lại trắng bệch dưới ánh mặt trời.
- Thỉnh tiên sinh nghĩ thêm biện pháp.
Nàng không ra khỏi xe ngựa, nhưng lại khom mình thật sâu thi lễ trong cỗ xe, nói tiếp.
Đinh Ninh trầm mặc một lát, đáp:
- Trừ phi tìm được thêm được một người nữa.
Bạch Sơn Thủy nhìn Đinh Ninh, nói:
- Thiếu một người thì khả năng thành công sẽ kém đi một phần.
Đinh Ninh khẽ gật đầu:
- Ta sẽ cố nghĩ cách.
Bạch Sơn Thủy cười cười tự giễu. Nàng khẽ quay đầu nhìn quanh quang cảnh Mặc Viên, nói:
- Có chuyện ta phải cám ơn ngươi. Nếu ngươi không đổ toàn bộ linh dược Trịnh Tụ ban thưởng cho ngươi xuống mương nước. Ta cũng không có khả năng tới gặp ngươi nhanh như vậy. Có lẽ đây là thiên ý a.
Đinh Ninh cũng cười cười tự giễu:
- Thiên ý, am hiểu nhất là trêu người.
- Xem ra ngươi không tin vào Thiên Ý.
Bạch Sơn Thủy cười đến phóng túng, sau đó mới chậm rãi thu nụ cười lại, nói:
- Ngoại trừ Cô Sơn Kiếm Tàng và chờ đợi ra, còn cần ta làm gì nữa không?
Đinh Ninh suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói thẳng:
- Giúp ta giết Lương Liên.
- Xem ra Lương đại tướng quân thật sự không khiến người khác yêu thích mà.
Vẻ mặt Bạch Sơn Thủy lạnh lùng, nói:
- Yên tâm, hận ý của ta với hắn không ít hơn các ngươi đâu.
Đinh Ninh khom người hành lễ, đáp:
- Vậy thì đa tạ Bạch cung chủ.
- Hiện tại ta sẽ ở lại phủ của Dạ Ti thủ. Nếu các ngươi muốn tìm ta thì cứ tìm gặp Dạ Ti thủ là được. Hôm nay ta phải về sớm, tránh mang đến bất tiện cho Dạ Ti thủ.
Bạch Sơn Thủy cười nhạt một tiếng, nói xong câu này thì cũng tiện tay hất nhẹ một cái. Một đạo ánh sáng vàng đen rơi vào trong tay Đinh Ninh, đồng thời tấm màn xe trước người nàng cũng rơi xuống, che mất hình dáng của nàng.
Tiếng vỗ tay từ trong xe ngựa vang lên.
Tên quan viên Giám Thiên Ti đánh xe kiên nhẫn đứng chờ bên ngoài viện nhanh chóng bước đến. Gã kính cẩn gật đầu chào, sau đó lập tức đánh xe chạy nhanh ra khỏi Mặc Viên.
- Đây là cái gì?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết đột ngột xuất hiện sau lưng Đinh Ninh, hai hàng lông mày cau lại, ánh mắt nàng lại rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Đang lẳng lặng nằm yên trong lòng bàn tay Đinh Ninh lúc này là một mảnh ngọc phù màu vàng đen.
Mảnh Ngọc phù này cũng không phải còn nguyên vẹn mà bị thiếu mất vài góc nữa, bên trên là rất nhiều đường cong như có ai đó tiện tay khắc loạn lên.
Ánh mắt Đinh Ninh vốn đang chăm chú tập trung trên một vài đường cong này thì giọng nói của Trưởng Tôn Thiển Tuyết vang lên. Đinh Ninh chậm rãi quay người lại, liếc nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhưng không nói gì.
Từ trong ánh mắt hắn, Trưởng Tôn Thiển Tuyết như đọc được điều gì đó, lông mày cau lại, có chút không tin tưởng được, hỏi:
- Cô Sơn Kiếm Tàng?
Đinh Ninh ngẩng đầu nhìn về phía cỗ xe ngựa đang lướt nhanh đi xa, nói rất thật lòng:
- Cô Sơn Kiếm Tàng thể hiện ra thành ý lớn nhất. Có điều mọi chuyện còn chưa thành mà dám đưa Cô Sơn Kiếm Tàng vào tận tay chúng ta… Lòng dạ Bạch Sơn Thủy thật sự rất rộng rãi như trong lời đồn.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết trầm mặc không nói gì.
Ngay từ lúc vừa mới gặp Bạch Sơn Thủy, nàng đã không thích nàng ta. Cảm giác như Bạch Sơn Thủy này liều lĩnh quá mức. Nhưng bây giờ, khi nghĩ đến Bạch Sơn Thủy đang ngồi trong cái cỗ xe lớn màu đen đó, nàng cảm nhận được Bạch Sơn Thủy này cũng rất cô đơn.
Trầm mặc nhưng vẫn không quay người rời đi, điều này cho thấy là cuộc nói chuyện giữa hai người còn chưa kết thúc.
Đinh Ninh thừa hiểu điểm này, cho nên hắn cũng yên lặng, chờ cho Trưởng Tôn Thiển Tuyết lên tiếng.
- Thứ mà ngươi muốn lấy, đã lấy được hết rồi.
Yên lặng một hồi lâu, Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn Đinh Ninh, nói ra một câu.
Đinh Ninh cũng yên lặng một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng, nói:
- Ở Trường Lăng này, có nhiều thứ còn quan trọng hơn hai thứ đồ này lắm.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết không hề nhìn Đinh Ninh mà lạnh lùng nói:
- Trong Cô Sơn Kiếm Tàng này có cái gì?
- Rất kỳ quái.
Ánh mắt Đinh Ninh lại tập trung nhìn lên ngọc phù trong tay lần nữa, sau đó hắn nghiêm túc lắc đầu:
- Hoàn toàn khác so với tưởng tượng trước kia của ta.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nói:
- Có ý gì?
- Bởi vì lúc trước cũng từng xuất hiện qua mảnh vỡ của Cô Sơn Kiếm Tàng, cho nên cô cũng thừa biết có hai suy đoán khác nhau liên quan tới Cô Sơn Kiếm Tàng. Một loại thì cho rằng chính bản thân ngọc phù này chính là Cô Sơn Kiếm Tàng, phù văn được chạm khắc phía trên nó là một loại pháp môn tinh diệu nhất của Cô Sơn Kiếm Tông. Mà một suy đoán khác thì lại cho rằng ngọc phù này chính là bảo đồ của Cô Sơn Kiếm Tàng, dựa vào đây có thể tìm ra được bí khố Cô Sơn Kiếm Tàng.
Đinh Ninh ngừng một chút rồi ngẩng đầu nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết, nói tiếp:
- Hiện tại, coi như Cô Sơn Kiếm Tàng này đã gần như nguyên vẹn… Nhìn qua phía trên bề mặt thì đây tựa như một pháp môn vận dụng thiên địa nguyên khí rất cường đại, còn ẩn giấu kiếm đạo chí cao trong đó. Nhưng ta lại cảm giác không được như vậy. Theo ghi chép thì kiếm pháp sát phạt của Cô sơn Kiếm Tông là độc nhất vô nhị, nhưng pháp môn trên mảnh Ngọc phù này lại cho ta cảm giác như sát ý vẫn còn chưa đủ, hoặc là nói sát ý đã bị tiêu tán đi, cảm giác to lớn và trống rỗng khó miêu tả được.
- To lớn và trống rỗng?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết cau mày, không tự chủ mà lặp lại.
- Sát ý không ngưng tụ mà lan tràn ra khắp nơi, hẳn pháp môn này dùng để đối phó với thiên quân vạn mã. Thế nhưng đây lại không phải phương pháp chiến đấu của một tu hành giả. Trong quân đối có rất nhiều tu hành giả mạnh mẽ, mấy người này hoàn toàn có thể tản ra để ngăn cản.
Đinh Ninh nhìn vào gương mặt tuyệt đẹp mà lạnh lùng của nàng, lắc đầu:
- Pháp môn như vậy thì không có nhiều tác dụng.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết rất nghiêm túc suy nghĩ. Nàng nghĩ mãi cũng không ra, bèn không suy nghĩ nữa, nói:
- Vậy chỉ cần thử qua không phải sẽ biết sao?
Đinh Ninh nhìn nàng, cười khổ một tiếng:
- Thất cảnh còn chưa được.
- Thất cảnh còn chưa được?
Vốn là Trưởng Tôn Thiển Tuyết đã chuẩn bị quay người đi, nhưng nghe được hắn nói vậy, bước chân chợt khựng lại. Nàng đột ngột quay người lại nhìn hắn, giọng nói cũng lạnh đi:
- Ý ngươi là, dù tu hành giả Thất cảnh có thể hiểu được pháp môn này, cũng không đủ khả năng thi triển hoàn chỉnh được?
Đinh Ninh nghiêm túc gật đầu, xác nhận:
- Ta rất chắc chắn.
Ánh mắt của Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại rơi xuống miếng ngọc phù Cô Sơn Kiếm Tàng trong tay Đinh Ninh, cười lạnh:
- Nói vậy, chẳng lẽ vật kia không có ích lợi gì đối với Nguyên Vũ?
Đinh Ninh hiểu được ý của nàng là gì, bèn nhanh chóng cất miếng ngọc phù này vào ngực, đáp:
- Không nên có ý nghĩ phá hủy nó, nó còn có ích đối với chúng ta.
- Trong Trường Lăng này, ngươi chạy đi đâu tìm thêm hai tu hành giả Thất cảnh dám đối đầu với Trịnh Tụ, dám đi cướp Đại Phù Thủy Lao?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết không dây dưa đến vấn đề này nữa mà lạnh lùng hỏi.
Đinh Ninh trầm mặc lại.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại cười lạnh:
- Ngư thị?
Đinh Ninh hít sâu một hơi, không đáp.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết quay người sang hướng khác, cười lạnh nói:
- Đã hại người ta trở thành cô hồn dã quỷ không nhà để về, cuối cùng vẫn không được yên ổn.
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, vẻ mặt Đinh Ninh lại trở nên kiên định, nói:
- Ngư thị sẽ là lựa chọn cuối cùng của ta.
- Tuy rằng tới bây giờ, ta vẫn không cho rằng Ngư thị có thể an bình ở Trường Lăng lâu dài được.
Ngừng một chúng, sau đó hắn nói thêm.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng không trào phúng gì Đinh Ninh thêm nữa.
Bởi vì nàng biết rõ, trong lòng Đinh Ninh lúc này đang hết sức thống khổ.
Mà nàng, trong lòng lúc này cũng đang dần bắt đầu có chút thống khổ.