Mấy tên đệ tử Bạch Dương Động nhanh chóng chạy vào trong hạp cốc.
Thấy mấy tên đệ tử háo hức chạy đi, Nam Cung Thải Thục càng thêm căm tức.
Cô không nhịn được đi tới chỗ Đinh Ninh, nghiêm mặt hung dữ nói: "Rốt cuộc ngươi có biết nội dung thi nhập môn của Bạch Dương Động là gì hay không?"
Đinh Ninh lắc đầu, đáp nhẹ nhàng: "Không biết."
Nam Cung Thải Thục im bặt, giận đến mức tay chân run rẩy.
"Ta biết bây giờ ngươi rất tức giận, ngươi muốn giúp ta nên mới nói những câu kia, không ngờ lại bị ta nói mấy câu là hỏng hết, nhưng ngươi cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ vượt qua được." Đinh Ninh lại nói tiếp.
"Ta thực không hiểu ngươi dựa vào cái gì mà tự tin như thế, thi tuyển với tự tin không liên quan gì với nhau, hơn nữa ngươi cũng phải biết đạo lý thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện chứ." Nam Cung Thải Thục hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng.
"Ta chính là muốn thêm một chuyện đó. . ." Đinh Ninh liếc Tô Tần đang đứng cạnh tấm bia, nói khẽ: "Một chuyện chưa chắc giúp ta nhập môn, nhưng dứt khoát có thể làm lung lạc nhân tâm."
Nam Cung Thải Thục giật mình.
Theo ánh mắt Đinh Ninh, cô nhìn thấy hai dáng vẻ hoàn toàn khác biệt của Tô Tần và Trương Nghi.
Một người lạnh như băng, hoàn toàn công chính.
Người còn lại lo lắng không thôi.
Hầu như tất cả đệ tử của Bạch Dương Động đều tụ tập trên đường núi, người nào đứng yên chỗ người đó, nghiêng hẳn về phía Tô Tần.
"Cho nên mặc dù ngươi có ra mặt cho ta, thì ta muốn vào được sơn môn cũng hoàn toàn không dễ." Đinh Ninh quay lại nhìn cô, mỉm cười: "Nhưng mà ta không cho rằng tương lai Tô Tần lại hơn được Trương Nghi, bởi vì ngay từ đầu hắn ta đã sai rồi. Người có quyền cao chức trọng thật sự, sẽ luôn đứng ở trên cao hơn những người chúng ta tưởng là quyền cao chức trọng, ví dụ như Ly Lăng Quân, dù thanh danh cao như thế, lôi kéo được nhiều nhân tâm như thế, nhưng nếu muốn về nước, thì người quyết định cũng vẫn là mấy người quyền quý thực sự của Đại Sở Vương Triều."
Nam Cung Thải Thục cau mày, nhìn Đinh Ninh, "Ta thừa nhận mấy câu vừa rồi của ngươi có lý, ta cũng thừa nhận con mắt của ngươi nhìn rất chính xác, rất sâu xa, nhưng khảo thí nhập môn chính là để kiểm tra xem ngươi có khả năng trở thành tu hành giả hay không, kiến thức với tầm mắt thì cũng phải qua được khảo thí mới dùng được."
"Cảm ơn sự quan tâm của ngươi, nhưng nếu ngươi quá quan tâm đến ta, sau này khi ta nhập môn sẽ mang tới thêm nhiều phiền toái." Đinh Ninh nói rất nhẹ nhàng: "Tuy Bạch Dương Động sắp nhập vào Thanh Đằng kiếm viện, nhưng phần lớn đệ tử ở đây đều không đồng ý, nếu nhìn thấy ta với các ngươi quá thân cận, sẽ càng thêm ghét ta."
Nam Cung Thải Thục càng nhăn mặt, cô nghe ra được ý cảm ơn của Đinh Ninh, cũng biết những lời hắn nói là sự thật, nhưng Đinh Ninh lại nói đến chuyện hắn sẽ được nhập môn quá chắc chắn, chẳng lẽ hắn thật sự nắm chắc sẽ vượt qua đợt khảo thí nhập môn?
Trong đám sương đằng sau cửa vào Bạch Dương Động vang lên những tiếng bước chân dồn dập.
Hai người đệ tử đi đầu cẩn thận nâng trong tay hai cái hộp gỗ, đằng sau họ có ít nhất cũng phải bốn năm mươi người đệ tử Bạch Dương Động.
Những học sinh này vốn nghe nói hôm nay có một thiếu niên bình thường được miễn thi khảo thí, trong lòng đã thấy bất mãn, nhưng tính nết không như đám người Trầm Bạch hùng hổ kéo tới chặn đường, mà đến bây giờ khi nghe nói trên đường núi có phân tranh làm kinh động đến cả Đại sư huynh và Nhị sư huynh, người được miễn thi kia lại chủ động đề nghị được thi, nên những học sinh này không nhịn được nữa, bèn kéo nhau ra ngoài xem.
Thực ra, đối với họ, cuộc đại khảo thí nhập môn hàng năm lúc nào cũng là màn kịch hay náo nhiệt.
Không phải vì có thể sẽ xuất hiện những Tiểu sư muội xinh đẹp, cũng không phải vì muốn được là người đầu tiên nhìn thấy những đại thiên tài, mà là họ thích cái cảm giác thấy mình tài giỏi.
Họ sẽ nhớ tới cảnh hồi đó mình vượt qua khảo thí dưới áp lực tâm lý vô cùng mạnh mẽ và khó khăn, giờ nhìn thấy những người không trúng cử, trong lòng họ sẽ dâng trào một cảm giác sung sướng, thỏa mãn, không thể nào diễn tả thành lời.
Nhưng lúc này, khi nhìn thấy Đinh Ninh, họ đều nhận ra điểm khác thường.
Đinh Ninh quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tuyệt đối, hoàn toàn không phải là sự bình tĩnh giả vờ, trong ánh mắt của hắn, không hề nhìn thấy một chút lo lắng hay hồi hộp nào.
Nhìn thấy sự bình tĩnh của hắn, đôi mắt Tô Tần càng lạnh lẽo.
"Đừng tưởng khảo nghiệm nhập môn là giống như con nít chơi đùa với ông nội."
Phất tay ra hiệu cho hai sư đệ để hộp gỗ xuống trước mặt mình, y nhìn Đinh Ninh, nói rất chậm rãi: "Hàng năm số lượng người từ Trường Lăng và các thành lớn chạy tới đây tham gia khảo thí cả hơn nghìn người, ai cũng đều được coi là ưu tú, nếu không đã không dám chạy tới đây để tự làm mình mất mặt. Nhưng trong số chúng, thông qua được khảo thí chỉ có mấy chục người mà thôi. Nên ta nghĩ ngươi nên tập trung, và cẩn thận."
Nam Cung Thải Thục hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên khó coi.
Lời nói của Tô Tần nghe giống như nhắc nhở, nhưng rõ ràng chẳng khác gì uy hiếp, rất dễ làm cho người tham gia trắc thí trở nên khẩn trương.
Nếu là thường ngày, chắc chắn cô sẽ nói vào mấy câu, nhưng nhớ lại câu nói vừa rồi của Đinh Ninh, cô cố kềm lại.
Vẻ lo lắng trên mặt Trương Nghi càng đậm, y không chịu được quay lại nhìn dãy kiến trúc của Bạch Dương Động, nghĩ thầm sao vụ này càng lúc càng lớn thế này, đến mức này rồi, sao không thấy sư phụ, hay sư bá nào ra ngăn lại?
Đinh Ninh cười, hỏi Tô Tần, "Bắt đầu được chưa?"
Nét mặt Tô Tần không hề đổi sắc, nhưng sự không ưa Đinh Ninh trong lòng đã lại tăng thêm.
Y nhướng mày, không mặn không nhạt đạp: "Nếu đã sốt ruột như thế, thì bắt đầu đi."
Cọt kẹt..t..tttt cọt kẹt..t..tttt, hai cái hộp gỗ được mở ra.
Ai nấy đều hồi hộp.
Trong chiếc hộp đầu tiên là một cái thạch bàn.
Những rãnh tròn thành từng vòng như mê cung, bên trong có mấy trăm viên đá tròn nhỏ xíu màu xám, bóng loáng, chuyển động bên trong như những dòng nước nhỏ màu xám.
Trong một cái hộp gỗ khác, lại là một tấm ngọc thạch màu da, điêu khắc thành hình một binh tượng nho nhỏ, trong tay binh tượng cầm một thanh kiếm, xuôi thẳng dọc theo người. Mặc dù binh tượng không khắc khuôn mặt, nhưng tư thế đứng thẳng cầm kiếm này lại có một sự hấp dẫn lạ thường, nhìn bình thường nhưng lại sắc bén, chưa từng có từ trước đến nay.
"Đây là Lưu Thạch Bàn, vì những vòng hoa văn bên trong thạch bàn giông giống Niên Luân , thạch châu lưu động trông như nước chảy, nên còn được gọi là Niên Luân Lưu Thủy Bàn, chất liệu cấu tạo của thạch bàn và thạch châu đặc thù, chỉ cần chấn động nhẹ, thạch châu cũng sẽ chuyển động, tốc độ chuyển động không phải là cố định."
Lúc hai cái hộp gỗ mở ra, Tô Tần chỉ vào thạch bàn, lãnh đạm giải thích: "Cửa ải đầu tiên để trở thành tu hành giả, chính là tĩnh tâm nhập định, trước có thể tĩnh tâm, tâm vô tạp niệm, mới có thể từ trong nhập định cảm giác được ngũ khí bên trong thân thể mình. Thạch bàn này chính là kiểm tra khả năng tĩnh tâm. Trong đám thạch châu này, có năm viên nhỏ hơn những viên còn lại, tuy nhiên mức độ rất nhỏ, chỉ có những người thực sự tĩnh tâm mới lựa chúng ra được. Khảo nghiệm này chính là quy định của Bạch Dương Động ta, ngươi được tùy ý lấy ra năm hạt châu, chỉ cần trong đó có ba viên đúng, là được tính hợp cách."
Độ to nhỏ của năm viên thạch châu với những viên còn lại là rất nhỏ, dù có để yên trên tờ giấy trắng cũng chưa chắc phân biệt ra được, chưa kể bây giờ chúng lại chuyển động, nếu bảo đám đệ tử đứng quanh đó chọn lại lần nữa, chưa chắc trăm phần trăm họ đều được thông qua.
Nhớ hồi xưa họ tham gia khảo thí, hơn phân nửa thí sinh chính là bị loại ở cửa thạch bàn này.
...
Đinh Ninh không để ý tới sự hồi hộp của những người chung quanh, hắn nhìn thạch bàn, trong ánh mắt có phần do dự.
Hắn đã là đệ nhị cảnh tu hành giả, lại còn một là đệ nhị cảnh có thể giết chết Tống Thần Thư, hắn không phải tu hành giả bình thường, nên hắn do dự đương nhiên không phải vì thấy khảo thí khó, mà là đang nghĩ phải dùng cách nào.
Bởi vì ngày hôm nay chính là lần đầu tiên hắn chính thức xuất hiện trước mắt người Trường Lăng.
Bước đầu tiên này sẽ quyết định vị trí sau này của hắn ở Bạch Dương Động.
Hắn đã ẩn nhẫn quá nhiều năm rồi.
Tu vi hiện giờ của hắn còn quá thấp, Trưởng Tôn Thiển Tuyết rất bất mãn vì điều ấy, vì chiếu theo kế hoạch của hắn và Trưởng Tôn Thiển Tuyết, thì bước đi này lẽ ra phải đến thật lâu sau này mới thực hiện.
Nhưng trên đời có rất nhiều người giống như Tống Thần Thư, lúc nào cũng được sống an nhàn sung sướng, nhưng cũng có những người phải sống tạm sống bợ, sống trong những nơi tăm tối, dơ bẩn.
"Ta phải cẩn thận. . . Không thể để cho ai phát hiện ra Cửu Tử Tằm. . . Phát hiện ra Trưởng Tôn Thiển Tuyết. . . càng không thể chết. . ."
Hắn hít sâu, sự do dự trong mắt hoàn toàn biến mất.
Hắn đưa tay ra.
Từ lúc đi tới trước thạch bàn đến lúc hắn vươn tay, còn chưa tới mười lần hô hấp.
Bàn tay hắn chặn giữa dòng nước xám, móc ra năm viên thạch châu.