Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kiếm Vương Triều

Chương 513: Suy nghĩ chủ quan (2)

Chương 513: Suy nghĩ chủ quan (2)


Một lá phù xanh ngắt giống hệt như lá cây đột nhiên rơi xuống trước mặt y, sau đó tỏa ra khí tức mà chỉ Thất Cảnh mới có.

Một ngọn lửa màu xanh đen bùng lên từ lá phù.

Lá phù này mới chân chính là sát chiêu.

Tuy rằng mấy thanh phi kiếm kia hung bạo, nhưng chỉ nhằm mục đích dẫn dắt thanh kiếm của gã tùy tùng sau lưng y đi một chớp mắt.

Nhưng cũng đúng ngay lúc này, một lần nữa ông lão và rất nhiều người trong bóng tối chặn đường con hẻm phải rung động không sao hiểu được, trên tay người khách lạ xuất hiện một thanh kiếm màu đỏ rực.

Ánh kiếm vừa lóe lên, dù thân thể người khách lạ chấn động dữ dội, nhưng đạo phù màu xanh lá đã bị một kiếm này đánh văng ra xa, rách thành hai nửa.

Tiết diện lát cắt trên lá phù màu xanh rất mỏng, nhưng lại phun ra một luồng lửa nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Toàn bộ nguyên khí tích tụ ở bên trong phun ra từ lát cắt này.

Trên bầu trời, hai luồng lửa màu xanh lá kinh người va đập vào nhau, lập tức bắn hai nửa rách của lá phù cách nhau tầm hơn mười trượng.

Ánh lửa xanh lục nhưng chói ngời chiếu sáng mặt tất cả mọi người trong ngõ hẻm, kể cả ông lão trên xe lăn.

Ông lão trên xe lăn rõ ràng đang run rẩy dữ dội. Khi lão nhìn lên hai con rồng lửa trên bầu trời, ngay cả những nếp nhăn cũng phát ra màu xanh lục. Lão không thể tin được hét lên, giống như một đứa trẻ chơi trò trẻ con bị bắt nạt, "làm sao có thể, tại sao ngươi cũng là Thất Cảnh!"

Đúng vào lúc này, một ánh kiếm lóe lên sau lưng ông lão.

Lúc mới xuất hiện, ánh kiếm ảm đạm đen đúa. Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh kiếm đó đã giống như một thanh côn sắt nung đỏ, chói mắt nóng bỏng đến mức độ kinh người.

Một tùy tùng sau lưng ông lão thét lên một tiếng kinh sợ tới cực điểm rồi quay người xuất kiếm.

Kiếm của kẻ này rất nhanh, hơn nữa còn rất mạnh.

Tất cả mọi người xung quanh gã, kể cả vị lão nhân mà gã bảo vệ cũng đều tin chắc gã có thể ngăn chặn được một kiếm này.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, thanh kiếm giống như cây côn sắt bị nung đỏ đột nhiên thay đổi phương hướng, đâm về phía gã tùy tùng.

Gã tùy tùng chợt kinh sợ, gã cảm nhận được hơi thở của tử thần.

Gã chắc mẩm mình sẽ chết.

Gã rút kiếm về.

Nhưng một tiếng "xoẹt" vang lên, thân thể gã tùy tùng này cứng đờ.

Gã chợt phát hiện kiếm ý đòi mạng này hướng về phía mình, nhưng bản thể thanh kiếm vẫn không hề thay đổi phương hướng ban đầu.

Thanh trường kiếm giống như côn sắt nung đỏ đâm xuyên qua ghế dựa xe lăn, xuyên qua thân thể của ông lão. Mũi kiếm ló ra trước ngực ông lão, tỏa ra hơi nóng hừng hực.

Gã tùy tùng thét lên một tiếng điên dại.

Gã không hiểu tại sao mình lại không thể ngăn được một kiếm này.

Ông lão thực sự rất mê mang.

Lão chợt tỉnh ngộ, bất kể là cú đánh kinh thiên động địa của tên tùy tùng kia, hay là người khách lạ đột nhiên thể hiện ra thực lực Thất Cảnh, tất cả chỉ nhằm che dấu một kiếm cuối cùng này. Tuy nhiên, dù nghĩ đến nát óc nhưng đến lúc này lão vẫn không hiểu được, vì sao trong một trận chiến cách đây không lâu người khách lạ này rõ ràng vẫn chưa phải là Thất Cảnh, nhưng chỉ qua một thời gian ngắn ngủi, người này lại thực sự bước vào Thất Cảnh. Lão cũng không tài nào hiểu nổi, lực lượng một kiếm này rõ ràng không mạnh, tại sao lại có thể đâm xuyên qua thân thể mình.

"Thật sự xin lỗi!"

Lúc này người khách lạ khom mình hành lễ với lão, chân thành tạ lỗi: "Ngươi không chết, sẽ có rất nhiều người phải chết."

Cảm nhận được những người có mặt trong ngõ hẻm đã rơi vào tình trạng kinh hãi đến mức độ cứng đờ người ra, tên tùy tùng sau lưng người khách lạ hạ thanh đại kiếm của mình xuống, nhẹ nhàng nói: "Vương Thái Hư, ngươi cũng thực sự khiến ta thất kinh rồi!"

"Thực ra yếu tố rất quan trọng mang tính quyết định lại nằm ở những gì một người đặc biệt đã nói với ta."

Nhận thấy mọi việc đã định, người khách lạ thu kiếm lại, khoanh tay đứng, lắc đầu đáp lại: "Ngay trước khi ta rời khỏi Trường Lăng lần trước, hắn đã nói với ta, thực ra mấu chốt phá cảnh không nằm ở thiên phú, mà nằm ở tình cảm cháy bỏng nhất."

Tên tùy tùng sau lưng hắn hơi ngẩn ra, giống như ngộ ra điều gì đó.

Người khách lạ nói bằng giọng như gió thoảng: "Ban đầu ta cũng không hiểu, sau khi ngươi đi cùng với ta, ta ở ngay bên cạnh cảm nhận kiếm ý của ngươi, đến khi càng cách Trường Lăng càng xa, ta mới dần dần hiểu ra. Những người tu hành giống như ngươi, nguyên do cuối cùng thường có thể đột phá đến cảnh giới rất cao là vì thù nhà nợ nước. . . Bản dịch sớm nhất tại Bạch Ngọc Sách. Yêu hận tình thù của các ngươi phong phú hơn xa người tu hành bình thường, tình cảm của các ngươi cháy bỏng hơn hẳn họ. Tình cảm càng cháy bỏng. . . cảm nhận dường như sẽ càng thêm mãnh liệt. Tình cảm con người mới luôn là lực lượng mạnh nhất trên thế gian này."

Tùy tùng sau lưng chăm chú suy nghĩ một chốc. Gã nghĩ đến những người tu hành xuất sắc nhất và hùng mạnh nhất năm xưa của đất Triệu lẫn Trường Lăng. Hình như đích xác là không có một ai chịu khom lưng với người khác để sinh tồn, hình như họ đều là người có tính cách chân tình tới cực điểm, gã lập tức cảm thấy như vậy mới thỏa đáng hơn.





Quyển 5 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch