Hai tên quản ngục mặc áo choàng màu xanh lam xuất hiện trước cửa phòng giam đầu tiên.
Trước khi cửa phòng giam được mở ra, thì từ cửa thông gió nho nhỏ đã có hai thanh phi kiếm khác nhau nhanh như điện đâm thẳng tới Trương Thập Ngũ đang ở bên trong.
Trương Thập Ngũ đang nằm trên giường đá, Khí Hải đã bị dây thừng, dây thép có khắc phù chú đặc thù nhất xuyên thủng, thậm chí trên người cũng bị dây quấn quanh trói chặt, không thể tự sát được. Tuy nhiên lúc này, bên ngoài cơ thể hắn dường như đang bùng cháy và có những dòng khí đỏ thắm không ngừng phun ra, cứ như những bông hồng đỏ tươi đang nở rộ.
Đối mặt với hai thanh phi kiếm nhỏ bay tới, Trương Thập Ngũ chỉ mỉm cười mà không có động tác gì.
Tuy nhiên, điều khiến hai tên quản ngục sửng sốt biến sắc, chính là hai thanh kiếm đang bay đi bỗng đứng lại trên không trung không cách nào giải thích và cũng không tiến tới được!
Cho đến lúc này, hai người mới nhớ rằng trên đời này có một loại kiếm kinh gọi là Niệm kiếm.
Nó giống như cách Dịch Tâm dùng tâm niệm (điều khiển) kiếm ở kiếm hội Mân Sơn.
Kiếm sư loại này tu là ý niệm.
Dù khi thân thể bị mất kiểm soát, nhưng ý chí và lực Tinh Thần (trí lực) của họ lại mạnh mẽ vượt xa người thường, cho nên họ có thể tụ lại nguyên khí trời đất, biến thành kiếm ý mạnh mẽ.
Chỉ trong khoảnh khắc tiếp theo, máu trào ra từ miệng của hai tên quản ngục, và chúng trực tiếp mất liên hệ với hai thanh phi kiếm của mình.
Hai thanh kiếm bay lơ lửng trong làn sóng khí đỏ tươi và dính chặt vào nhau tựa như một chiếc kéo.
“Rặc Rặc… Pặc Pặc…” Có mấy tiếng động vang lên, và tất cả các thứ dây nhợ xuyên xỏ Khí Hải của Trương Thập Ngũ đều bị nứt, đứt đoạn.
Khi những sợi kim loại này bị kéo ra khỏi cơ thể, máu ngay lập tức chảy ra theo vết thương.
Trong nháy mắt tiếp theo, một âm thanh “Xuy Xuy” yếu ớt vang lên từ trong cơ thể Trương Thập Ngũ. Những sợi dây đâm sâu vào cơ thể của hắn theo kinh mạch chặn dòng chân khí đều lao ra ngoài, phiêu đãng lơ lửng trong không khí như những cành liễu phất phơ trong gió.
Trương Thập Ngũ mỉm cười ngồi dậy.
Tất cả máu tươi chảy ra giờ hòa hợp với nguyên khí trời đất một cách kỳ lạ, đươc thần trí của hắn dẫn dắt, một lần nữa rút ra rồi tụ lại, giống như nhiều dải băng đỏ, nổ bung mà ra.
Một tiếng nổ ”Rầm” vang lên.
Cánh cửa nhà tù làm bằng sắt đen nặng nề bị đánh bay ra ngoài.
Hai gã quản ngục đang trào máu dữ dội cùng với năm sáu gã ngục tốt khác tới sau còn chưa kịp né tránh, thì đã bị cánh cửa sắt va vào đập bay, kêu gào thảm thiết.
Một dải băng màu đỏ lao đi như vật sống, vượt qua khoảng cách hơn mười trượng, rơi xuống người Lâm Chử Tửu đang ở chỗ sâu nhẩt trong thủy lao.
Thân Huyền vẫn đứng yên như trước.
Những dòng khí màu đỏ tươi được hòa trộn từ nguyên khí và máu giống như dải băng đỏ này bay múa qua người gã một cách kỳ lạ, tạo thành một bức tranh kỳ dị và lộng lẫy.
Khi dải băng đỏ đầu tiên rơi vào trong cơ thể Lâm Chử Tửu, thân thể thối rữa liền toát ra hơi thở sự sống.
— Cung dưỡng bằng huyết tế, công pháp như vậy mà cũng bị Ba Sơn Kiếm Tràng các ngươi tìm được. Những người muốn tới cứu các ngươi, những kẻ đang ẩn náu trong bóng tối không biết đã bỏ ra bao công sức.
Thân Huyền giễu cợt nhìn Lâm Chử Tửu đang bắt đầu tái sinh trong nước.
— Điều đó nghĩa là ta làm người không tính là thất bại.
Lâm Chử Tửu cười đáp.
Cơ thể y dần dần nổi lên khỏi mặt nước.
Tất cả các phù khí trói buộc cơ thể y, bao gồm hết các dây thép và dây thừng vàng đâm xuyên người đều bị ép ra ngoài.
Những sợi dây và mảnh thừng này sau khi ra ngoài lại không phất phơ và rơi xuống như bên Trương Thập Ngũ, mà thay vào đó, chúng bay đến trước mặt y và bắt đầu nhanh chóng đan bện vào nhau, theo một phương thức kinh dị mà dễ thấy, biến thành hình thanh kiếm.
Chân mày Thân Huyền nhíu lại thật sâu.
Thanh kiếm tạo thành trước người Lâm Chử Tửu không chỉ toát ra một luồng sinh khí mạnh mẽ, thậm chí nó còn mang một mùi máu thịt khó có thể diễn tả thành lời.
Gã bắt đầu tỉnh ngộ.
Mấy năm nay, những vật này giam cấm hết thảy mọi thứ trong cơ thể Lâm Chử Tửu, mà mọi thứ trong cơ thể y cũng đang săn sóc và luyện hóa chúng.
Đây là một thanh kiếm mà Lâm Chử Tửu đã dành hơn mười năm để dưỡng nuôi, không chỉ bằng nguyên khí mà còn bằng chính cả máu thịt mình!
Lúc kiếm mới thành, chưa uống máu địch cũng là lúc hung ác nhất!
Những sợi dây thép và mảnh thừng này bện càng lúc càng dày càng đặc, nhìn không thấy kẽ hở.
Một thanh kiếm dài màu đỏ thẫm được hình thành, phản chiếu ánh sáng đỏ khắp phòng.
Thân Huyền dần dần thay đổi sắc mặt.
*****
Giọt nước óng ánh lẳng lặng lơ lửng trước mặt Bạch Sơn Thủy, lắc lư không ngừng, nhưng lại ngập ngừng không tiến.
Đỗ Thanh Lê liếc nhìn Bạch Sơn Thủy, ý tứ hàm xúc trong đồng tử càng ngày càng đậm.
Nhưng mà lúc này Bạch Sơn Thủy lại phủi tay đứng lên, đối mặt với lão mà cười nói:
— Ngươi biết không? Kỳ thật, ta không cần phân thắng bại với ngươi.
Sự chấn động trong đầu Đỗ Thanh Lê hiện tại vẫn chưa tiêu, lão sững sờ, không hiểu được ý của câu nói đó.
— Ta chỉ cần giữ ngươi ở đây.
Bạch Sơn Thủy thản nhiên giải đáp: - Chính là vậy!
Đỗ Thanh Lê không nghĩ lời nàng có lý, nhưng lão có một dự cảm không ổn. Bạn đang đọc truyện được dịch ở Bạch Ngọc Sách
Vì vậy, lão phải lập tức quyết phân thắng bại.
Chỉ trong nháy mắt, nguyên khí trời đất kinh thiên động địa mà lão tích tụ nhiều năm trong cơ thể đều bộc phát.
Trong không gian giữa lão và Bạch Sơn Thủy, giống như có thêm một gã khổng lồ vô hình dữ dội tiến đánh về phía trước.
Một làn sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt thường lao về phía Bạch Sơn Thủy với tốc độ kinh hoàng.
Bạch Sơn Thủy không có di động, nhưng giọt nước óng ánh kia lại bắt đầu thay đổi hóa thành vô số giọt nước, rồi thành vô số cái bong bóng, từng lớp từng lớp bao bọc lấy người nàng.
Sóng xung kích dồn dập ập lên những lớp bong bóng.
Các tầng sức mạnh dần dần liên tục biến mất trong các khoảng trống giữa mỗi lớp, nhưng những cái bong bóng trong như pha lê lại không bị vỡ.
Ý tứ hàm xúc trong con ngươi duy nhất của Đỗ Thanh Lê đột nhiên biến thành khiếp sợ.
— Kiếm ý mạnh nhất Vân Thủy Cung chúng ta, là chí nhu. — Bạch Sơn Thủy đứng giữa vô số cái bong bóng, như thể đang nhìn lão qua vô số thế giới óng ánh, nhẹ nhàng nói.
Đỗ Thanh Lê thân thể bắt đầu lạnh đi nhanh chóng.
Lão nhận ra rằng mình và hầu hết các người tu hành ở Trường Lăng đã phạm một sai lầm nghiêm trọng.
Trước đây bọn họ đã nhìn thấy mặt cứng rắn nhất của Bạch Sơn Thủy, mà lại không nhận ra mặt mềm yếu nhất của nàng ta.
*****
"Ngươi còn chưa lui sao?"
Đỗ Hồng Đàn nhìn Triệu Tứ với ánh mắt đồng tình.
Cự bi như một thanh kiếm khổng lồ chém về phía lão đã từ từ bị đẩy lên trên.
Vô số cát đen chảy vào mu bàn tay lão như thác nước, sau đó lại hóa thành dòng khí đen chảy ra từ trong lòng bàn tay, rơi vào cự bi.
Đôi tay lão tựa như đang dán chặt vào bia.
Cả người lão đang tiến lên phía trước.
Cự bi dần dần nghiêng lên trên, trọng lượng tự nhiên đè về phía đầu kia — Triệu Tứ.
Theo ý muốn của lão, khi trọng lượng của tấm bia này dồn hết lên người Triệu Tứ, nàng sẽ hoàn toàn không thể chịu nổi, đến lúc đó cả người có lẽ sẽ vỡ thành vô số mảnh.
— Mặc dù ta thực sự hy vọng ngươi sẽ tiếp tục kiên trì, hy vọng ngươi sẽ chết ở đây ... nhưng ngươi thực sự muốn như vậy sao?
Với vẻ đồng tình rõ ràng, lão nhìn Triệu Tứ đang im lặng và tiếp tục hỏi.
Triệu Tứ vẫn không đáp.
Đỗ Hồng Đàn đột nhiên nghoảnh đầu lại. Để xem ai đang đọc truyện trên Read er B ạ c h Ngọc S á c h.
Bởi vì lão cảm thấy một hơi thở khiến bản thân rơi vào nguy hiểm ngay lúc này.
Lúc lão quay đầu lại, một ít nguyên khí sau lưng giống như thác cát đen đột nhiên ngưng tụ, hóa thành mấy cây trúc đen, sau đó chúng nở rộ những bông hoa đỏ thắm.
Khuôn mặt Đỗ Hồng Đàn lập tức biến sắc.
Tay của lão nhanh chóng tách khỏi cự bi rồi vỗ mạnh ra sau.
“Ầm”, có một tiếng nổ lớn vang lên.
Một luồng năng lượng đen kịt phun ra từ khoảng không sau lưng, bộc phát ra bán kính hàng chục mét.
Trong bóng tối, một cô gái u tĩnh* với chiếc áo choàng màu đỏ thẫm xuất hiện.
(*) trầm tĩnh và vương nét âm u.
Cô ôm đàn cổ và từ từ ngẩng đầu lên, khóe miệng đỏ ngầu, nhưng hai con ngươi lúc này đều là màu đen, hơn nữa một luồng khí đen khiến người kinh hãi chảy xuôi ra.
— Thương đại tiểu thư?
Đỗ Hồng Đàn càng không thể tin được, kinh ngạc thốt lên.
Người con gái u tĩnh không đáp.
Tay cô gái búng vào cây đàn.
Vài sợi dây đen bay lên và biến mất trong không trung.
Đỗ Hồng Đàn hét lên một tiếng, và đống cát đen rơi xuống xoay quanh cơ thể lão.
Trên bãi cát đen, vài cây tre đen ngoan cường mọc lên.
Triệu Tứ khẽ nheo mắt.
Hai ngón tay của nàng rời khỏi cự bi, và sau đó nắm nhẹ.
Tấm bia to lớn đột nhiên bùng cháy, biến thành vô số sắt lỏng cháy lượn vòng trong cát đen.
Vô số luồng khói trắng phun ra.
Tiếng hét sắc bén của Đỗ Hồng Đàn tiếp tục vang lên.
Triệu Tứ tiếp tục tiến về phía trước.
Khi cự bi biến mất, bên trong lóe lên một tia sáng đỏ.
Tủy sắt ngưng tụ thành một thanh kiếm nhỏ nóng cháy đỏ rực.
Triệu Kiếm Lô giỏi nhất là dã kiếm (rèn kiếm, đúc kiếm).
Tay Triệu Tứ nắm chặt thanh kiếm vừa mới luyện ra, bổ xuống cát đen phía trước.
Đỗ Hồng Đàn hoàn toàn ngừng thở.
Đây là nhà, là nơi lão mạnh nhất, nhưng với đại tiểu thư họ Thương thì đó cũng là nơi mạnh nhất của cô.
Mà một kiếm mãnh liệt như mặt trời máu của Triệu Tứ, cũng là khắc tinh trời sinh của năng lượng quỷ khí âm u.
Vì vậy, lão không thể nào chặn được.
Lão không thể là đối thủ của hai cô gái này, mà chỉ đành trơ mắt nhìn thanh kiếm nhỏ tiến tới và đâm vào cơ thể mình.
“Phập”
Cơ thể lão đã bị kiếm đâm xuyên.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, cả người lão liền bùng cháy.