-Cũng không phải ở trong Quốc Tử Giám, sợ gì chứ, ai bảo tối qua nàng đến chậm, hại ta phải đợi.
Mục Chân Chân đỏ mặt không nói nên lời, nhìn thấy mặt của thiếu gia áp sát, hai mắt dưới ánh ban mai sáng như sao, hơi thở ấm nóng phả vào mặt nàng, Mục Chân Chân xấu hổ nhắm chặt mắt lại nhưng đầu lại hơi nghiêng sang một bên, môi áp chặt môi, âm dương giằng co di chuyển một cách hăng say, thật lâu sau mới tách ra, vừa thở gấp vừa nói:
-Thiếu gia hôm nay người còn phải đến chỗ Tiêu lão gia nữa.
Trương Nguyên đưa tay tháo bỏ móc áo vướng víu bên dưới nách Mục Chân Chân, nói:
-Không được nói nhiều, đi trễ một chút thì có làm sao.
Móc áo hơi chặt, phải một lúc lâu mới cởi bỏ được, Trương Nguyên bây giờ đang khá háo sắc, không kịp cởi bỏ những thứ khác đã luồn tay qua lỗ hổng, tuy còn cách một lớp áo nhưng tay đã cảm giác được rất nhiều.
Mục Chân Chân cắn môi, hơi thở dồn dập, tự mình đưa tay cởi bỏ vạt áo bên phải, sau đó mặc cho thiếu gia làm gì thì làm, ôm lấy đầu thiếu gia mà yêu kiều rên rỉ, cảm giác thấy váy ở phía dưới bị vén lên, chân bị tách ra, tối hôm qua sau khi tắm xong nàng đã quên mặt quần lót nên bên dưới váy rất trần trụi, nàng còn nghe thấy thiếu gia nói câu gì mà mưa nhỏ mềm như bơ gì gì đó, bèn choáng váng hỏi:
-Thiếu gia nói gì?
Trương Nguyên cười một tiếng:
-Không có gì...Chân Chân, đừng nói gì, ta, đến đây.
Giống như bị đòn bẩy đẩy lên, áo lót mở rộng, thân trên của Mục Chân Chân nhô lên, hai đỉnh vú dựng đứng, tiếng thở thâm trầm, phát ra từ cổ họng, cơ thể nhô về phía trước đến cực độ, sau đó dần mềm ra, đồng thời đưa tay nắm chặt lấy lưng của thiếu gia, miệng lại nói:
-Thiếu gia nói rất hay.
Lời này không đầu không đuôi, Trương Nguyên cảm thấy hơi lạ, trong lúc cấp bách vẫn dành chút thời gian hỏi:
-Nàng nói gì cơ?
Mục Chân Chân thở gấp:
-Chính là những lời thiếu gia nói Uông danh sĩ đó, nô tỳ nghe xong trong lòng rất vui.
Trương Nguyên “ồ” một tiếng, nghĩ thầm: “Tâm tư nữ tử thật lạ, đã đến lúc này rồi mà lại còn nghĩ đến những việc khác, không đủ chăm chú, nhưng đối với nam tử thì việc này cho dù trời có sập xuống cũng phải lên đến đỉnh trước, Trương Nguyên ta cũng không ngoại lệ.
Rồi nói:
-Không được nói, tập trung vào.
Mục Chân Chân quả nhiên không nói gì nữa, tuy là lúc đạt khoái hoạt cực điểm cũng cắn chặt răng, chỉ là không nhịn được mà phát ra tiếng rên.
Mưa thu giữa đêm, cả phòng đầy tiếng xuân.
...
Lúc Trương Nguyên xửa mặt xong đi xuống lầu đã là cuối giờ Mão. Tam huynh Trương Ngạc đang đá dế trong nhà, thấy Trương Nguyên đi ra cười nói:
-Giới Tử, hỏa khí rất lớn nha, đệ xem đại huynh cũng vẫn còn đang ôm lấy Tố Chi chưa rời khỏi giường, bị kìm nén quá lâu rồi, thật là đáng thương.
Trương Nguyên không tán gẫu chuyện này với Trương Ngạc mà hỏi:
-Tam huynh hôm nay làm gì? Lát nữa đệ muốn đi Đạm Viên.
Trương Ngạc nói:
-Ta quay lại Quốc Tử Giám, ở đó có vài người bạn hư hỏng, chơi rất thú vị. Đúng rồi, nếu Lý Tuyết Y đến mời chúng ta uống rượu hoa thì đệ nhất định phải sai người đến báo ta biết đó, nếu bỏ ta một mình đi hưởng lạc thì sẽ không là huynh đệ nữa.
Trương Nguyên cười đáp:
-Đệ nào dám, tam huynh cứ đợi ở thiền cư, nói không chừng chạng vạng tối nàng ấy sẽ mời chúng ta đến.
Trương Ngạc nói:
-Vậy chiều ta lại đến.
Quốc Tử Giám đối với những giám sinh Nạp Túc bọn họ mà nói, giống như là vườn rau ở nhà vậy, tùy ý ra vào.
Ăn sáng xong, Trương Nguyên dẫn theo Mục Chân Chân và Vũ Lăng đi bộ đến Đạm Viên. Tiêu Nhuận Sinh vừa nhìn thấy Trương Nguyên liền hỏi chuyện ở Cựu Viện tối qua. Trương Nguyên kể ngắn gọn. Tiêu Nhuận Sinh kinh ngạc nói:
-Ở Hàng Châu ta đã gặp qua người tên Uông Nhiên Minh này, tự xưng là danh sĩ, phong lưu phóng đãng, thích đến thanh lâu kỹ viện, có chút danh tiếng về thi họa, còn viết một tập tiểu thuyết có tên “Hoan hỉ oan gia”, nhiều phần liên quan đến dâm từ, được phát hành ở Lục Thiên Quán ở Tô Châu. Lục Thiên Quán là thư cục lớn nhất Tô Châu do Uông Nhiên Minh xây.
Trương Nguyên cũng rất kinh ngạc, hắn đã đọc qua bộ tiểu thuyết “Hoan hỉ oan gia” này, tác giả lấy bút danh là Tây Hồ. Cả bộ tiểu thuyết chỉ toàn nói về tình yêu, tình yêu vụng trộm, lừa gạt, gian xảo, bỏ trốn,..miêu tả tình đời, văn chương cũng có phần tới nơi tới chốn, đương nhiên là không thể so sánh được với ‘Tam ngôn nhị phách”, chàng nói:
-Ở Tô Châu trò đã nghe Phạm Văn Nhược của phòng xã núi Phật Thủy nói chủ nhân của Lục Thiên Quán là Nhất Huy Thương nhưng thì ra lại chính là Uông Nhiên Minh.
Trong lòng thầm nghĩ:
-Vậy thì thật đúng lúc, Uông Nhữ Khiêm không phải là kẻ qua đường vô danh, vẫn còn có kịch nữa, thư cục Hàn Xã của mình sẽ giẫm nát Lục Thiên Quán của y.
Sáng ngày hôm đó Trương Nguyên ở lại Đạm Viên giúp Tiêu lão sư sắp xếp lại “Quốc triều hiến chinh lục”. “Quốc triều hiến chinh lục” thực ra chính là một nửa bộ Minh Sử, trước có Hồng Vũ, sau đến Gia Tĩnh, các truyện kí về tôn thất, thích uyển, huân tước, nội các, lục khanh, tài tử, nghĩa nhân; các tài liệu ghi chép về hành trạng, phương chí, thậm chí là bia mộ, chữ khắc trên bia mộ, trạng nguyên Tiêu Nhuận Sinh đã ở Hàn Lâm Viện mấy năm chính là là biên quốc sử, cho nên được người đời xưng là Tiêu thái sử. Những tư liệu này đều được sưu tập từ thời đó. Trương Nguyên thông qua việc đọc những tư liệu này có thể hiểu rõ về chính trị, kinh tế cùng với các nhân vật ở thời đại nhà Minh. Đối với Trương Nguyên mà nói, Tứ thư, “Xuân Thu” trong các cuộc thi khoa cử thì không cần thiết phải khổ công học tập, bây giờ hắn đang dần chuyển sang hướng học thực dụng, muốn có được những tin tức đương thời, trước mắt giúp thầy Tiêu biên soạn sử sách là lựa chọn tốt nhất.
Trương Nguyên liền đưa ra đề xuất này với Tiêu Nhuận Sinh. Tiêu Nhuận Sinh vui vẻ đáp:
-Như thế thì tốt quá, đợi Cố Tế Tửu về lão phu sẽ nói với y chuyện này.
Trương Nguyên lại nói:
-Học trò từng có bệnh về mắt, không thể nhìn lâu nên xin thầy sắp xếp hai người nữa cùng học trò đọc những tài liệu lịch sử này.
Tiêu Nhuận Sinh đáp:
-Như thế cũng tốt, trò cứ yên tâm ghi chép những chương này là được.
Dùng cơm trưa ở Đạm Viên xong, Tiêu Nhuận Sinh như thường lệ phải ngủ nửa canh giờ. Trương Nguyên liền dẫn theo Mục Chân Chân và Vũ Lăng đến phủ Thủ Bị ở Nam Kinh để bái kiến thái giám Hình Long. Hình Long sáng sớm đã nhận được bẩm báo của Liễu Cao Nhai, nhìn thấy Trương Nguyên liền cười lớn nói:
-Trương công tử anh hùng cứu mỹ nhân là một giai thoại đấy.
Trương Nguyên nói:
-Tất cả là nhờ vào chỗ dựa của Hình công công, thủ hạ của công công Liễu chưởng ban làm việc rất đắc lực.
Hình thái giám cảm thấy rất khoái chí, trước đây vẫn còn nợ ân tình với Trương Nguyên, nhận ân tình của người khác trong lòng thật ra không được thoải mái cho lắm, nói:
-Cái đấy thì tính làm gì, hôm qua Trương công tử đến và đi quá vội vàng, tạp gia có một chuyện quên nói với công tử, lúc Chung công công rời khỏi Kim Lăng đã để lại cho tạp gia năm trăm lượng bạc, nói là hôm đó đã hứa sẽ vì công tử mà bỏ tiền ra để công tử sơ long người danh kỹ ở Cựu Viện đó.
Chung công công thật sự rất ý tứ, rất nhiệt tình. Trương Nguyên hổ thẹn nói:
-Vãn sinh vẫn còn học ở Quốc Tử Giám, chưa từng nghĩ đến những việc thưởng hoa ngắm cảnh, lần này giúp đỡ Khúc Trung nữ lang cũng là có lý do, Trần Mi Công ở Hoa Đình đã từng nhờ vãn sinh chăm sóc cho nữ lang đó.
Tuy nhiên Hình thái giám lại không nghe Trương Nguyên giải thích mà cười nói:
-Trương công tử tuổi nhỏ tài cao, phong lưu một chút cũng là hợp lý, năm trăm lượng bạc đó tạp gia sẽ sai người đem đến chỗ công tử.
Rồi lại nói:
-Qua việc này, nữ lang đó sẽ không bắt công tử phải bỏ tiền ra để sơ longnữa hay là sẽ lấy rẻ hơn một tí?
Trương Nguyên xấu hổ, bọn thái giám thật là hiếu kỳ, nói:
-Vãn sinh sao có thể lấy bạc của Chung công công chứ, nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ bị người ta chê cười.
Hình thái giám nói:
-Nào có cái lý đó, không lẽ tạp gia lại nuốt mất ngân lượng Chung công công để lại cho công tử. Công tử cứ yên tâm, chuyện này sẽ không có người nào biết cả.
Trương Nguyên không nói thêm lời nào, lập tức cáo từ, lúc ra khỏi cửa thì thấy Liễu chưởng ban đang đợi ở bên ngoài, chạy đến nói:
-Trương công tử, mấy tên phế vương thứ dân đó không dám xuất hiện ở Cựu Viện nữa đâu, mấy tên phạm húy đã bị đánh bốn mươi trượng, lệnh cưỡng chế bắt chúng ngay hôm đó phải đổi tên, sau này sẽ không cho phép lấy ngũ hành bộ thủ để đặt tên nữa...Mấy tên đó tuy là thứ dân, trước đây cũng đã làm nhiều việc phạm pháp nhưng nhìn thấy quan lớn vẫn không sợ vì chưa từng phải chịu phạt, lần này thì đã bị trừng phạt nặng rồi.
Trương Nguyên chắp tay thi lễ cười nói:
-Tất cả là nhờ vào Liễu đại nhân giúp dân trừ hại, tại hạ vừa mới khen Liễu đại nhân làm việc quả cảm trước mặt Hình công công đấy.
Liễu Cao Nhai vui mừng hớn hở liền nói:
-Trương công tử quá khen.
Trương Nguyên quay trở lại Đạm Viên, tiếp tục chỉnh sửa “Quốc triều hiến chinh lục”, lúc chạng vạng khi quay về đến Thính Thiền Cư, đã lại thấy tam huynh Trương Ngạc đang ngồi nói chuyện cùng với hai người lạ ở trong nhà. Hai người đàn ông này là người của Dân Tín Cục, nói là có thư và quần áo của nữ lang họ Thương ở Hội Kê gửi cho Trương công tử Trương Nguyên, có gửi danh sách hàng gửi, mời Trương Nguyên nhận và ký tên.