Trương Nguyên ra tay có phần mau lẹ, thông qua việc bỏ qua những cái rắc rối, đi đến quân năm mươi mốt, cờ trắng của Trương Nguyên phản khách làm chủ, vây quân đen của Mao Nguyên Nghi ở góc. Cổ nhân đi quân cờ, đặc biệt là những người trình độ không cao thường cho rằng ăn được nhiều quân là có lợi, đối với những uy hiếp từ bên ngoài không đủ hiểu biết, hai quân đen của Mao Nguyên Nghi ăn quân trắng bị vây ở góc, xác thực là khả quan, nhưng hai bên đều bị quân trắng kìm hãm, đương nhiên đối với quân đen ở phía sau cũng bất lợi. Điều này cần Trương Nguyên phải biết lợi dụng ưu thế bên ngoài của mình, nếu không thì, những quân trắng bị ăn lúc đầu đều trở thành vô ích, hơn nữa thế cờ của Mao Nguyên Nghi không yếu chút nào, tình thế trước mắt của Trương Nguyên chỉ là hơi có lợi, thế cờ không mạnh căn bản không nhìn ra được ưu thế trong đó.
Dương Uyển không nhận ra, nhỏ giọng nói với Vương Vi:
-Tu Vi, có vẻ như thế cờ của Trương tướng công không hay lắm.
Vương Vi dựa vào cửa sổ bên thuyền nói:
-Vẫn chưa thấy.
Dương Uyển khẽ cười bên tai nói:
-Tu Vi rất tin tưởng Trương tướng công nha, có muốn phó thác cả đời không?
Vương Vi khẽ sẵng giọng:
-Không nói với tỷ, muội lên bờ hít thở không khí.
Kéo tay Mục Chân Chân ra khoang thuyền lên bờ. Theo lời Mục Chân Chân,Trương Nguyên khoảng mười hai tháng sau sẽ thành hôn,Vương Vi lại cười nói:
-Trương tướng công muốn thành gia lập nghiệp rồi.
Mục Chân cảm thấy hơi lạ, thầm nghĩ Vương Vi không ghen tị chút nào sao, nàng nhìn ra tình cảm của Vương Vi dành cho thiếu gia, nhưng nàng không biết rằng một cô nương xuất thân từ sấu mã Dương Châu như Vương Vi rất kiêu ngạo,từ nhỏ đã được dạy dỗ là “ Thế sự đích trường”, danh kỹ Kim Lăng,có lẽ không thể dễ dàng chấp nhận phu quân tiếp tục tìm hoa hỏi liễu nhưng đối với vợ cả vẫn có thể đủ tôn trọng.
Mục Chân Chân thầm nghĩ:
-Thiếu gia có học lại là người tốt Vương tiểu thư của Hội Kê, còn có Vương Vi cô nương kia cũng thích thiếu gia, nhưng chẳng lẽ thiếu gia lại lấy nhiều vợ như vậy sao?
Bầu trời đêm tối đen, nước chảy dưới sông cũng nặng nề trôi, nhìn ngọn đèn trên thuyền lấp lánh như sao, trong gió đêm có lẫn mùi hương hoa anh túc và tố hinh, còn có tiếng ca vẳng lại không biết từ đâu, giống như đang hát <>.
Vương Vi cảm nhận tiếng nước chảy, gió thổi, hương hoa và khúc ca của Sơn Âm, lấy một quả dâu tây cho vào miệng, thật ngọt, không kìm được khen:
-Trên đường đi Sơn Âm, chẳng những có nhiều thứ để xem mà thể xác và tinh thần đều thật là tốt.
Mục Chân Chân không đáp, nghĩ thầm: “Vương Vi cô nương rất hài lòng với Sơn Âm, có phải trái tim sắt đá đã định là ở cùng với thiếu gia nhà ta không?”
Chợt thấy bên kia tường có hai bóng đen lén lút,Mục Chân lập tức cảnh giác, hô to:
-Ai!
Hai bóng đen đứng thẳng lên, giọng cười lớn truyền đến:
-Mục Chân, ngươi làm bảo vệ thật tốt.
Mục Chân “ồ”một tiếng:
-Là tam thiếu gia!
Trương Ngạc tưởng Vương Vi đến cửa rồi, thấy Trương Nguyên ra ngoài lâu rồi không thấy trở lại, hai người Hoàng Tôn Tố, Tông Dực Thiện lại không nói gì, y liền tới tiền sảnh, mới biết Trương Nguyên đi cửa Tây Quách Thuỷ,thầm nghĩ: “Được lắm Trương Giới Tư, bỏ bạn ở một bên để một mình đi gặp danh kỹ Kim Lăng, ta phải đi bắt kẻ thông dâm”.
Nghĩ rồi, dẫn theo Năng Trụ, hai người không mang theo đèn lồng, lần theo bóng đêm đi đến cửa Tây Quách Thuỷ, mới nhìn thấy dáng người cao gầy của Mục Chân và một nho sinh nhỏ nhắn đứng bên cạnh hồ, thì đã bị Mục Chân Chân phát hiện.
Trương Ngạc đi đến gần, cũng không để ý thư sinh đang đứng bên hồ đó, cười hỏi Mục Chân Chân:
-Thiếu gia nhà ngươi đâu, chẳng lẽ “củi khô bốc lửa”, đang điên đảo loan phượng với Vương Vi cô nương trên thuyền?
Vương Vi đang bận trong bộ đồ thư sinh áo xanh định chào hỏi Trương Ngạc, nghe thấy câu nói đó lập tức đỏ mặt, sẵng giọng:
-Yến Khách tướng công, người đang nói cái lời gì vậy!
Trương Ngạc mượn ánh đèn lồng trên thuyền chú ý nhìn “Ách” kêu lên một tiếng:
-Người không biết không có tội, ha ha. Tu Vi cô nương là khách từ xa tới, Trương Giới Tử kia sao lại không tiếp đón, ở đâu có cái lí đó.
Vương Vi biết Trương Ngạc mở miệng là nói hươu nói vượn, không có cách nào so đo với con người này, nói:
-Giới Tử tướng công đang đánh cờ.
Trương Ngạc nhìn về hướng mui thuyền, thầm nghĩ:
-Giới Tử thật là hồ đồ,Vương Vi cô nương đến cửa không rèn sắt lúc còn nóng, lại đánh cờ cùng người khác, thật là không biết nặng nhẹ, hỏi:
-Là ai hạ cờ?
Vương Vi nói:
-Quy An Mao Chỉ Sinh.
Trương Ngạc lại “Ách” lên một tiếng nữa, quan sát hai mắt Vương Vi hỏi:
-Nàng và họ Mao kia cùng một thuyền đến Sơn Âm.
Vương Vi nói:
-Đúng vậy, Yến Khách tướng công có gì thắc mắc sao?
Trương Ngạc nói:
-Ta không thắc mắc, chỉ sợ Giới Tử đệ có.
Vương Vi khẽ hừ một tiếng thầm nghĩ:
“Trương Giới Tử không đáng khinh, hạ lưu như ngươi, phỏng đoán lung tung”.
Nhưng lại nghĩ:
“Có thể hắn cũng nghĩ như thế, nhưng hắn lòng dạ thâm trầm, không giống Yến Khách có thể nói thẳng ra những lời như vậy, tâm tư của Trương Giới Tử thật là khó dò, nhưng hắn thấy ta tới Sơn Âm, thật sự vui mừng, điều này ta có thể nhìn ra.”
Trương Ngạc nói:
-Ta đi xem Quy An Mao Chỉ Sinh
Trương Ngạc lên thuyền, Vương Vi lên thuyền giới thiệu cho y, Ngô Đỉnh Phương và Trương Ngạc làm lễ chào hỏi, Mao Nguyên Nghi vẻ căng thẳng hết sức nhìn vào thế cờ, chỉ chắp tay với Trương Ngạc, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào bàn cờ.
Thế cờ của Mao Nguyên Nghi mạnh hơn Trương Nguyên, là kình địch đầu tiên của Trương Nguyên trong hơn hai năm nay. Trương Nguyên lợi dụngthế “Kim Tỉnh Lan” dựng lên thế cờ dày đặc cho quân trắng, cuối cùng quân trắng thắng được hai quân.
Trương Ngạc vui vẻ nói:
-Giới Tử, đệ lại thắng rồi, cao cờ!
Liếc Mao Nguyên Nghi, nghĩ thầm:
-Tên tiểu tử này, dám giành tình nhân với Sơn Âm Trương thị, thật sự không biết lượng sức.
Mao Nguyên Nghi thua, rất chán nản, không chú ý đến biểu cảm trên mặt Trương Ngạc, chỉ nhíu mày nhìn bàn đầy quân cờ miệng “chậc, chậc”tỏ vẻ tiếc nuối.
Trương Nguyên nói:
-Chỉ Sinh huynh có tài đánh cờ xuất chúng, ván cờ này ta thắng thực ra chỉ là nhờ lợi thế đi trước.
Cổ cờ đi trước không phải là nước quyết định, nếu như vậy, quân trắng của Trương Nguyên vẫn không có lợi.
Mao Nguyên Nghi lắc đầu nói:
-Thua là thua, Trương Xã Thủ tài cờ quả nhiên lợi hại, Vương Tu Vi khen ngợi quả không sai.
Trương Ngạc nói:
-Đó là dĩ nhiên, Giới đệ của ta rất giỏi đánh cờ che mắt, khi đó hắn đánh còn lợi hại hơn lúc có hai mắt nhìn đến ba phần đấy, Tu Vi cô nương cũng từng thấy qua, ta không có nói quá đâu.
Vương Vi mím môi cười, không cho ý kiến.
Ngô Đỉnh Phương không thích đánh cờ, sợ Mao Nguyên Nghi thua lại muốn đánh tiếp thì thật vô vị, vội nói:
-Từ lâu nghe Trương Xã Thủ tinh thông bình phẩm thi từ, tại hạ muốn thỉnh giáo một chút luyện chữ, thơ từ.
Trương Ngạc nói:
-Đây không phải là thay nhau đánh chứ?
Trương Nguyên xua tay mỉm cười nói:
-“Ngâm an nhất cá tự, niêm đoạn sổ căn tu”----tại hạ tuy không biết nhiều về thơ từ, nhưng cũng biết nhà thơ luyện chữ rất khổ cực<>có viết “Thiện vi văn giả, phú vu vạn thiên, bần vu nhất tự, nhất tự phi thiếu, tương tị vi nan dã…” Ngưng huynh cũng là Khổ ngâm phái sao?
Ngô Đỉnh Phương nói:
-Tại hạ ngưỡng mộ nhất là Giang Tây thơ phái, Hoàng Sơn Cốc là thầy ta.”
Trương Nguyên liền cùng Ngô Đỉnh Phương thảo luận một hồi “Cú nhãn” của Hoàng Đình Kiên, cái gọi là cú nhãn, chính là trong một câu thơ có thể thấy một chữ được sử dụng thần kì khéo léo, ai là người có mắt thưởng thức sẽ nhận ra được, “huyền thượng vô thanh ngã độc tri” (trên cây đàn không có âm thanh chỉ một mình ta biết)-Trương Nguyên lấy lời bình hay trong <<Đàm Nghệ Lục>>chậm rãi nói. Ngô Đỉnh Phương vô cùng thán phục, Vương Vi thấy tài hoa của Trương Nguyên, không biết tại sao trong lòng lại thấy vui mừng.
Mao Nguyên Nghi nói:
-Trương Xã Thủ đứng đầu Hàn Xã, chí hướng không nhỏ, tại hạ nguyện nghe Trương Xã Thủ luận đại sự thiên hạ.
Trương Nguyên nói;
-Kiến thức của một người là có hạn, kiến thức của mọi người là vô hạn, bạn bè đồng sự, hoặc là thân thiết về thể xác tinh thần hoặc là nội dung quan trọng của thi thư, hoặc là tìm hiểu nhân vật thời nay, hay đàm luận kinh bang, rất nhiều nỗi khổ không thể lí giải, nghiên cứu sách vở không được, mỗi lần hành động đều vì người khác, vài câu lập khế, cùng vui vẻ giải quyết, đây là ước nguyện ban đầu của Hàn Xã tại hạ.
Mao Nguyên Nghi nói:
-Lời này có lý, đúng là đọc sách mười năm không bằng ý nghĩa một buổi đàm luận.
Trương Nguyên hỏi:
-Chỉ Sinh huynh cho rằng hiện thiên hạ có thái bình không?
Mao Nguyên Nghi trầm ngâm một chút nói:
-Không kể đến thiên tai liên miên, thì có thể coi là thái bình.
Trương Nguyên đáp:
-Không đến ba năm nữa, Liêu Đông đại Minh ta sẽ không có một ngày yên ổn.
Mao Nguyên Nghi thích đàm binh, Trương Nguyên liền trực tiếp cùng y đàm luận chiến sự Liêu Đông, lần trước ở Đông Lâm viện cùng Cao Phan Long, Trâu Nguyên Tiêu nói đến sự hỗn loạn chính trị trong lịch sử, sự thôn tính đất đai thì không nói nữa. Đại Minh thành lập hơn hai trăm năm, ngoại trừ thay đổi lô cốt đất gỗ, không có nguy cơ quá lớn về việc người Mông Cổ đòi tách ra, vì thế không tạo lên nguy cơ uy hiếp lớn với đại Minh.
Một quốc gia, thời gian thái bình lâu dài, không bị sự uy hiếp từ các nước lân bang, thường bên trong sẽ mục nát, Trương Nguyên ở Giang Nam thường thấy lũ tham hào phú thương xa xỉ, cả ngày sống trụy lạc, hưởng thụ, không cảm thấy chút nguy cơ nào mà trong lịch sử từ sau trận chiến Tát Nhĩ Hử đánh bại quân Minh, rất nhiều trí sĩ từ chiến sự Liêu Đông mà được cảnh tỉnh, mưu cầu cách tân trong quân sự và chính trị.