- Như vậy Trương Giới Tử có thể mơ một giấc rồi, sẽ không biết hắn có thả câu không?
Vương Anh Tư cười nói:
- Giới Tử sư huynh chuẩn bị thi hương, sao có thể rỗi rãi như chúng ta được.
Vương Tĩnh Thục có chút hơi mót, liền gác cần câu lên chậu nước, cười đứng lên nói:
- Ta đi vào trước một chút, cần câu để ở đây, muội giúp ta nhìn, có cá mắc câu thì giật lên.
Vương Anh Tư cười nói:
- Tỷ tỷ đây là người tình nguyện mắc câu à.
Vương Tĩnh Thục cười, thướt tha xinh đẹp lướt đi.
Vương Anh Tư nhìn bóng lưng tỷ tỷ, thầm nghĩ:
"Tỷ tỷ cũng mới hai mươi ba tuổi, giống như một cành hoa, lại không chịu tái giá, thủ tiết vì Trần tỷ phu ư, tỷ tỷ nói không phải, tình cảm giữa tỷ tỷ và Trần tỷ phu đã qua đời cũng không sâu nặng, chỉ là không muốn lại đi đánh cuộc một phen”.
Vương Anh Tư nhìn bờ bên kia dòng suối nhỏ, có một khối đá trắng rất giống con sư tử đang nằm mơ màng, chợt thấy dây câu khẽ động động, dựa vào cảm giác ở tay, con cá mắc câu này không nhỏ chút nào, vội vàng hạ thấp người nhìn xuống dưới Mộc Đài, lại thấy lộ ra cái đầu trên mặt nước, một tay còn cầm bọc quần áo. Lúc đầu rất ngạc nhiên, lập tức nhận ra đây là Giới Tử sư huynh, vừa mừng vừa sợ, đứng lên nói:
- Giới Tử sư huynh tại sao lại ở chỗ này?
Vừa hỏi, vừa bước hai bước tới bên cạnh Mộc Đài, quên mất cần câu của tỷ tỷ để dưới mặt đất, liền lên dẫm lên chiếc cần câu nhỏ tròn, chiếc cần lăn đi, làm đổ ụp cả chậu nước. Nước trong chậu chảy lênh láng ra đất, mấy con cá nhỏ quẫy tanh tách, có một con cá nhảy vào trong váy của Vương Anh Tư.
Mấy chuyện này gần như đều xảy ra cùng một lúc, Vương Anh Tư thấy Trương Nguyên vừa mừng vừa ngạc nhiên, con cá nhảy vào váy, đang quẫy ở bên chân, hoảng loạn giẫm phải chiếc cần câu, lảo đảo một chút, vốn không đến mức ngã mạnh nhưng đúng lúc con cá đang nhảy loạn lên rơi xuống đế giày, thế là, Vương Anh Tư liền trượt chân ngã xuống ngoài Mộc Đài.
Trương Nguyên hai chân đạp nước, một tay cầm quần áo, một tay kéo nhẹ dây câu của Vương Anh Tư, vừa ngửa đầu hỏi:
- Sư muội thả câu thu hoạch được những gì?
Chỉ thấy Vương Anh Tư lảo đảo kêu lên sợ hãi rồi ngã từ trên Mộc Đài cao sáu thước xuống, vội vàng bỏ sợi dây câu ra, tay trái cầm quần áo cũng bất chấp, vứt tất cả xuống nước, hai tay vừa mới giơ lên, Vương Anh Tư đã rơi xuống bịch một cái, giữa khuỷu tay và ngực hắn, nhấn hắn xuống nước, vội vàng xoay người duỗi chân, ôm Vương Anh Tư nổi trên mặt mặt nước.
Trong lúc xuống nước như vậy, Vương Anh Tư đã uống một ngụm nước, nước mắt chảy giàn giụa, bị sợ, hai tay hai chân như bạch tuộc ôm chặt lấy Trương Nguyên, khiến Trương Nguyên không thể bơi được, Trương Nguyên vội hỏi:
- Sư muội chớ hoảng sợ, buông lỏng chân ra một chút để ta bơi.
Vương Anh Tư nghe Trương Nguyên nói vậy, bình tĩnh lại một chút, cùng lúc mặt đỏ bừng, vội vàng buông hai chân đang quắp lấy eo Trương Nguyên, hai tay vẫn ôm chặt lấy cổ Trương Nguyên, cũng không dám buông ra, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào Trương Nguyên, trong lòng đang hỗn loạn.
Trương Nguyên cảm giác được ngực của Anh Tư sư muội đang áp sát vào ngực hắn, cúi đầu thấy yếm của sư muội mở ra trong làn sóng nước, mương ngọc thâm sâu, song đế ẩn hiện, vội vàng nhìn đi chỗ khác. Một tay ôm lấy vòng eo nhỏ của Vương Anh Tư, một lúc sau bơi tới bên bờ Mộc các, đặt Vương Anh Tư ngồi lên khối đá trắng mịn bên bờ, nói:
- Sư muội ngồi vững nhé.
Quay người bơi nhanh đuổi theo bọc quần áo của hắn đã trôi xa bảy, tám trượng, lại bơi về dưới Mộc các thấy Vũ Lăng giờ mới bơi tới.
Vương Anh Tư cả người ướt đẫm ngơ ngác ngồi trên mỏm đá trắng trên bờ, hai tay ôm ngực, kêu một tiếng:
- Giới Tử sư huynh.
Vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.
Trương Nguyên quăng quần áo lên bờ, sau đó tự mình trèo lên, quần đùi ngang đầu gối, cởi trần, tự thấy rất khiếm nhã, nói xin lỗi:
- Sư muội, xin lỗi, là ta làm muội sợ, làm muội rơi xuống nước.
Vương Anh Tư liếc bờ vai rộng, eo nhỏ của Trương Nguyên, vội vàng quay đi, hạ giọng nói:
- Không trách sư huynh được, là tự muội dẫm lên cần câu rồi trượt ngã.
Ôm ngực, ôm chân, không dám đứng dậy, quần áo lụa bị ướt là gần như trong suốt, dính sát vào người, lộ hết.
Không phải vì hắn đột nhiên xuất hiện, Anh Tư cũng sẽ không dẫm lên cần câu để rồi bị rơi xuống nước. Trương Nguyên tự biết lỗi, nhất thời không biết nên làm thế nào. Sắc trời đã dần tối, nếu như hắn đi thì không yên tâm mà đi gọi người đến thì quá xấu hổ, nhìn bộ dạng Anh Tư sư muội hai tay ôm người, liền lấy áo ngoài của mình, nói:
- Ướt rồi, sư muội khoác tạm, che đi một chút. Sư muội có thể đi không, nếu không thì ta bế muội về các?
Nói xong đi giày đầu chim câu vào. Đế giày sau khi ra khỏi nước kêu lõng bõng.
Áo của Trương Nguyên thùng thình, Vương Anh Tư nhỏ xinh, giống như mặc áo gió, khoác áo xong, che được rồi, vội vàng đứng lên nói:
- Muội đi được, muội không sao, sư huynh, vậy muội đi?
Giọng điệu hỏi, đầy lưu luyến.
Tình cảnh quá xấu hổ, quá mờ ám, Trương Nguyên không tiện ở lại lâu, mỉm cười nói:
- Trời nóng, chắc là không đến mức cảm lạnh, sư muội trở về rồi khẩn trương thay quần áo, muội đi đi.
Nói với Vũ Lăng đang ngơ ngẩn đứng một bên:
- Mau mặc quần áo tử tế vào, chúng ta đi thôi.
Vẫy tay, cởi trần đi về phía cửa vườn, trong tay cầm chiếc khăn vuông.
Vương Anh Tư ở bên bờ, choàng chiếc áo lên vai, đi theo hai bước, gọi:
- Sư huynh.
Thấy Trương Nguyên quay đầu lại, lại nói:
- Sư huynh bây giờ huynh đi đâu?
Trương Nguyên nói:
- Ta ở Thiên Ngoã am đọc sách, cách đây không xa, về rồi sẽ thay quần áo ngay, không sao.
Chưa kịp nói xong, Trương Nguyên ngậm miệng, bởi vì thấy Vương Tĩnh Thục từ đầu đường đang đi tới. Lúc này cũng không nên chạy đi, đi cũng không được mà ở cũng không xong, lúng túng.
Bất thình lình Vương Tĩnh Thục nhìn thấy một người đàn ông cởi trần đứng ở bên Mộc các, rất sợ hãi, đứng vững, chuẩn bị hô người bất cứ lúc nào, đợi thấy rõ là Trương Nguyên, thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy Anh Tư khoác áo khoác tú tài đứng ở một bên, rất là kinh ngạc, đi tới hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Vương Anh Tư lắp bắp nói:
- Muội, không cẩn thận ngã xuống nước, là Giới Tử sư huynh đã cứu muội.
Vương Tĩnh Thục nhìn Trương Nguyên, lại nhìn Anh Tư, xem ra đúng là rơi xuống nước thật, nhưng Trương Nguyên tới đây bằng cách nào, thật là kì lạ. Lúc này sợ muội muội xấu hổ, không tiện hỏi nhiều, bèn nói:
- Vậy khẩn trương đi thay quần áo đi, ngộ nhỡ bị cảm lạnh, phong hàn.
Nhìn Trương Nguyên, nói:
- Trương công tử cũng cùng đi thay quần áo đi, ta đi xem có quần áo của Bính Lân đệ ở đây không.
Lại nói một câu:
- Mẫu thân của ta và ba tiểu đệ ở Quân Chi các.
Trương Nguyên chợt cảm thấy đứng ngồi không yên, sư tỷ, sư muội thì thôi, nếu như bị sư mẫu biết có khách không mời mà đến như hắn, sẽ mắng hắn chết mất, vội hỏi:
- Không dám làm phiền, đệ sẽ về Thiên Ngoã am thay quần áo.
Vương Tĩnh Thục nói:
- Trương công tử ra vườn với bộ dạng trần truồng thế này, để cho người ta nhìn thấy sẽ nói thế nào!
Trương Nguyên không nói gì, giờ trời đã tối, hắn cũng không thể theo khe suối trở về rừng trúc, rồi lại leo lên tảng đá bán nguyệt.
Vương Tĩnh Thục đột nhiên nói:
- Không xong rồi, các tiểu đệ chạy tới rồi, a, mẫu thân cũng tới.
Vội vàng nói vớiTrương Nguyên, Vương Anh Tư:
- Khẩn trương tránh đi một chút, bộ dạng hai người như vậy không thể để cho mẫu thân nhìn thấy, chạy nhanh, chạy nhanh, xuống dưới các tạm lánh một lúc trước đã.
Trương Nguyên bị Vương Tĩnh Thục nói như vậy, vội vàng kéo tay Vương Anh Tư, hai người trốn xuống dưới cột gỗ của Mốc các. Mộc các này được xây dựng nửa trên bờ, hai cái cột đá phía trước chống trong nước, dưới các có một góc nhỏ có thể trú ẩn.
Vũ Lăng đáng thương, nhảy loạn lên như con ruồi không đầu, chỗ đứng dưới Mộc các có hạn, thiếu gia và Vương nhị tiểu thư ở bên trong, hắn không tiện chen vào, tìm bên trái bên phải mà không thấy chỗ trốn, cuối cùng nhảy xuống nước "Bùm" một cái, ôm cột đá kia, còn chưa thở một hơi thì chợt nghe thấy mặt trên tấm ván gỗ vang lên tiếng "Thịch thịch", có đứa bé đã chạy tới hỏi:
- A, cái gì rơi xuống nước vậy, có tiếng bùm một cái?
Vương Tĩnh Thục nói:
- Ta đã ném một tảng đá.
Đứa nhỏ hỏi:
- Đại tỷ tỷ ném cá ư, ném được cá không, đệ tới gần nước xem một chút.
Vương Tĩnh Thục kéo lại nói:
- Không được tới gần, giờ trời tối, sẽ có quỷ dưới nước, nếu trẻ con đến gần nước, quỷ nước liền nhảy lên kéo xuống nước, có sợ không?
Đây không biết là đệ đệ nào của Anh Tư, sợ chết khiếp, vội hỏi:
- Sợ, rất sợ, đại tỷ tỷ, đệ không đến gần nước nữa.
Cách một tầng tấm ván gỗ, ở góc tối âm u dưới Mộc các Vương Anh Tư nghe tỷ tỷ dọa đệ đệ, không nhịn được cười, tựa lên vai trái của Trương Nguyên, cố nhịn. Dưới Mộc các hẹp, hai người trốn ở bên trong phải ở cùng với nhau, nghe thấy trên đỉnh đầu Vương Tĩnh Thục nói:
- Đệ đệ ngoan, không tới gần nước thì sẽ không sao. Mẫu thân tới rồi sao?
Tiếng bước chân trên sàn Mộc các lộn xộn, một đám người đã đến. Một lão phụ nói nói:
- Trời tối rồi, sao vẫn còn đang câu cá, Anh Tư đâu?
Vương Tĩnh Thục nói:
- Anh Tư về các rồi ạ, con cũng đang định về, mẫu thân, chúng ta về đi, phải ăn cơm tối nữa.
Một đứa bé hơn mười tuổi đứng ở Mộc đài nhìn xuống nước. Nói: