- Trương công tử tới rồi, vừa nãy thiếu gia nhà ta còn nói không biết Trương công tử đâu. Thiếu gia, thiếu gia, Sơn Âm Trương công tử tới rồi.
Rất nhanh có ba người tới phòng trà Đạm viên, đi giữa là Tiêu Nhận Sinh, cười to nói:
- Giới Tử, ta đoán ngươi nên đến Nam Kinh hai ngày nay rồi. Ha ha, Văn Khởi huynh, Chân Trường huynh, hai vị cũng đã tới. Tốt quá.
Hai người bên cạnh là La Huyền Phụ và Nguyễn Đại Thành. Nguyễn Đại Thành trong học phủ Ứng Thiên thi Hương đỗ thứ mười chín, tháng chín quay về Đông thành một chuyến, rồi lại chạy về Nam Kinh, muốn cùng Trương Nguyên, Tiêu Nhuận Sinh và đồng đạo vào kinh dự thi.
Hàn huyên một chút, Tiêu Nhận Sinh dẫn ba người Trương Nguyên đến đằng sau Tàng Thư Lâu gặp Tiêu sư phụ. Tiêu Pháp đã bảy mươi sáu tuổi mà tinh thần vẫn quắc thước, nhìn thấy Trương Nguyên, Hoàng Tôn Tố, Văn Chấn Mạnh rất vui mừng, cầm một quyển “Tiêu thị bút thừa” nói với Trương Nguyên:
- Hàn Xã thư cục của ngươi rất tốt. Sách này ta đã xem qua, chỉ có sai hai chữ, còn lại khắc ấn đều tinh.
Trương Nguyên đáp:
- Hai chỗ bị sai này học sinh cũng đã nhìn thấy, đã lệnh cho thư cục làm lại bản khắc lần nữa, sách vẫn chưa in ra. Hàn Xã thư cục năm nay dựa vào bản khắc hai quyển sách này của lão sư mà thanh danh đại chấn đó, nếu không, một thư cục mới thành lập rất khó sống yên.
Tiêu lão sư nghe hắn nói vậy, cực kỳ vui mừng, bác học đại nho cũng rất để ý sách của mình bán có chạy không đó.
Hắn lập tức nói với Tiêu lão sư về cảnh vừa thấy ở Tụ Bảo Môn kia, cũng nói chuyện hai khẩu súng của Vương Phong Túc là mình nhờ y mang đến cho từ phương Tây.
Tiêu lão sư ngạc nhiên nói:
- Ngươi muốn dùng súng làm gì?
- Hai khẩu súng đó là loại súng được làm theo phương pháp mới nhất của phương Tây. Học sinh muốn dùng cái này để cải tiến vũ khí của đại quân Đại Minh ta.
Tiêu thái sử khen:
- Tốt lắm, ngươi và Từ Tử Tiên có thể nói là không mưu mà hợp, đều là muốn mượn trí tuệ của người phương Tây để mưu lợi cho con dân Đại Minh triều. Từ Tử Tiên thử trồng khoai lang, ngô và khoai tây ở Thiên Tân Vệ, muốn mở rộng trồng trọt ở vùng Tây bắc cằn cỗi. Tháng trước ông ấy còn gửi thư đến, ông ấy đã biết ngươi thi hương đậu giải Nguyên, mời ngươi trên đường tới Kinh thành thì ghé qua Thiên Tân gặp ông ấy. Ông ấy nói rất mong ngươi đó. Ha ha, hai người các ngươi hơn kém nhau tới hơn ba mươi tuổi, lại có thể tâm đầu ý hợp như thế, thực là hiếm thấy.
Trương Nguyên cười nói:
- Là đồng môn cùng một thầy mà. Từ sư huynh nhất định con phải gặp rồi.
Thầm nghĩ: Sư huynh Từ Quang Khải là đồng chí hiếm có của ta. Có Từ sư huynh, ta không cô độc.
Tiêu lão sư biết Trương Nguyên nói chuyện khẩu súng với mình là có ý muốn nhờ mình giúp cứu Vương Phong Túc, nói:
- Nam Kinh Lễ bộ Thị Lang Thẩm Các tháng sáu sẽ nhậm chức, Lễ bộ Thượng thư Lý Duy Trinh tháng chín trúng gió không thể xử lý công việc. Hiện Lễ bộ Nam Kinh đều do Thẩm Các đứng đầu. Thẩm Các này thực sự muốn hành động một phen đây, lão cực kỳ bất mãn với việc các giáo đồ Thiên Chúa miệt thị Phật hiệu, không bái tổ tông, bất kính với Khổng Tử, liên tiếp khiển trách, lần này đã bắt được nhược điểm của Vương Phong Túc rồi.
Trương Nguyên đáp:
- Nhưng cái chuôi này cũng là do học sinh mà ra. Học sinh nhất định phải nói rõ với ông ấy, kính xin lão sư ở giữa hòa giải.
Tiêu lão sư nói:
- Thẩm Thị lang cùng ta có chút giao tình, ta có thể mời Thẩm Thị lang đến thảo luận, nhưng ta có một lời muốn Trương Nguyên ngươi chuyển tới cho hội sĩ Thiên Chúa Vương Phong Túc đó.
- Xin lão sư chỉ bảo.
Trương Nguyên cung kính nói.
- Nhờ có Từ Tử Tiên, lão phu cũng có hiểu biết một chút về giáo nghĩa Thiên Chúa, cũng không phải quá tinh thâm cao minh, chỉ là các thiên văn lịch pháp, thuật số máy móc rất đáng xem, ta coi trọng không phải là học thuyết truy nguyên của họ mà là giáo lý của bọn họ. Nói vậy ngươi cũng là….
Nhìn Trương Nguyên.
Hắn đáp:
- Vâng.
Tiêu lão sư gật gật đầu, nói tiếp:
- Nhưng trong hai năm qua, Vương Phong Túc ở Nam Kinh truyền giáo quá sức công khai. Ở Chính Dương xây nhà thờ đạo Tin Lành nguy nga tráng lệ, công khai cử hành các nghi thức của Thiên Chúa giáo, nam nữ giáo dân thường xuyên tụ tập, đọc kinh cầu nguyện. Thậm chí còn cầm tượng thần đi rêu rao khắp nơi, khiến cho rất nhiều quan thân và dân chúng bất mãn. Thậm chí, trước đây giáo dân Thiên Chúa vẫn có thể hiến tế tổ tiên, bái tế Khổng Thánh, nhưng giờ cũng cấm rồi.