Diêu Phục, tự Hoàn Hưng, sinh năm Gia Tĩnh thủ bốn mươi ba, năm nay bốn mươi chín tuổi, năm Vạn Lịch thủ 23 trở thành quan Tăng Quảng Ninh đô huyện Sơn Âm, vợ là Nghiêm thị nhưng đã mất sớm, hiện nay lão có sáu thiếp và ba con trai bốn con gái, nhà có ba trăm mẫu ruộng, cửa hàng tơ lụa ba gian, tiệm gạo một căn, thu quán hai gian. Diêu Phục vốn xuất thân bần hàn, nay gia tài bạc triệu đều là nhờ hắn tích góp từng chút một mà nên, có thể nói lão đã lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng...
Diêu Phục tham tiên háo sắc, không từ thủ đoạn, tàn nhẫn gian trá, có thì nhất định sẽbáo Năm Vạn Lịch thủ 26, Diêu Phục tùng dụng một học quản, chiều hơn hai mươi Nao động, nhưng chỉ dạy qua loa ba tháng, bởi vì lão chỉ lo kiếm tiền nên bỏ mặc không quản đến những nho sinh đó nữa, cả ngày chỉ lo đòi nợ hoặc đi kết giao bạn hữu, so với tên mông su xã học Chu Triệu Hạ thích đánh mạt chượt kia, lão còn hung ác hơn gấp trăm lân. Diêu Phục tuy rằng mặc kệ Nho đông không quản nhưng vẫn không cho Nho đồng nghỉ học. Ngũ đại lễ: Đoan ngo, Trung thu, Trùng Dương, đồng chí và tết nguyên đán , các nho đông còn phải có quà cho thầy giáo,
bốn mùa xuân, hạ, thu, đông thì phải có tiền thưởng nữa. Các môn hạ nho đồng nếu dám thiếu dù chỉ một phần, lão sẽ tìm đến tận nhà chửi măng. Có nho đông kia dám thôi học, lão bèn đánh nho đồng đó một trậnđã thê lại còn vu cáo nho đồng đó bất kính với sự trưởng, trên đường về gặp tiên sinh mà không xuống chào, nhất định phải dắt đi gặp quan làm cho phụ huynh nho đồng kia sợ tới mức vội vàng rối rít xin tha. Tuy rằng lão hống hách như thế, nhưng nho đồng thôi học vẫn càng ngày càng nhiều, cuối cùng học quán cũng phải đóng cửa. Dù sao Diêu Phạc cũng có đường làm ăn mới, nhưng lão vẫn nuột không trôi cơn giận này, nghe đâu nho đông môn hạ của lão phần lớn chuyển tới một học quán có sinh đồ tên là Liễu Anh Tài, lão liên muốn hai tên lưu manh, chặn đánh Liễu Anh Tài ở chỗ hẻo lánh trên đường về quê của anh ta, khiến Liễu tú tài bị trọng thương, chân phải bị đánh gãy. Biết rõ là do Diêu Phục xủi bầy, nhưng không bắt được hai tên tay sai kia, Diêu Phục lại đút lót quan sai nên việc này cũng không thể giải quyết được gì...
Điều vừa nực cười lại vừa đáng xấu hổ chính là chỉ cần từng là nho đồng nào từng học qua mấy ngày ở học quán của Diêu Phục mà sau đó đỗ tú tàithì Diệu Phục sẽ tìm đến nhà bắt tạ ơn bằng được, nói đó là nhờ công lao trước kia hắn dạy dỗ nên mới được như vậy.
Đường huynh của Diêu Phục, Diêu Thành Lập năm Vạn Lịch thứ 23 khoa Ất vị đậu tam giáp tiến sĩ, từ đó về sau Diêu Phục càng ngày càng ngang ngược kiêu ngạo, tự khắc lại con dấu của đường huynh, lấy danh nghĩa của đường huynh viết thư cho Tri huyện ở đây. Bao nhiêu vụ kiện lão đều làngười giật giây kiện cáo, ở giữa mưu lợi bất chính, chỉ được lợi chứ chả mất gì...
Trương Nguyên xem kĩ tùng trang một, đọc đến chuyện của thím Lỗ Vân Cốc, hoá ra thúc phụ Lỗ Vân Cốc mất sớm, nhưng thúc mẫu họ Chu vẫn thủ tiết mà không tái giá, bởi vì bà đã có một con trai và một con gái. Chu thị cũng có vài phân nhan sắc, nhưng bà là người có phẩm cách hiện thực đoan chính, chỉ ở nhà nuôi con mà rất ít đi ra ngoài. Ngày nào bà cũng ở trước của chờ con út đi học về, bị Diêu Phục này để ý. Lão nghe nói Chu thị thủ tiết, trong nhà lại có rất nhiều điển sản, bèn lập mưu tính kế sai người sang nhà làm môi, muốn cùng Chu thị tại giá. Chu thị tất nhiên là không chịu, Diêu Phục này dăm ba bữa sai người tới nhà làm mai môi, nửa tháng cho người đến nhà thuyết phục không ngớt. Chu thị dặn dò giao phó gia đình, dứt khoát không được cho người ngoài vào. Diêu Phục lại tuyên bố nêu Chu thị không theo lão, lão sẽ khiến cho Chu thị thân bại danh liệt. Chu thị đương nhiên không rảnh mà quan tâm...
Con út của Chu thị năm tám tuổi bái Phương Tủ Tài ở cùng phố làm sư học vỡ lòng. Phương Tủ Tài này có chút hiêm khích với Diêu Phục, nhiều lần cảnh cáo Diêu Phục đừng có bắt nạt mẹ góa con côi. Diêu Phục sinh lòng tà ác, bịa đặt nói Chu thị và Phương tú tài thông dâm, đồng thời lây "si bà tủ truyện” làm bản gốc rồi từ đó bịa đặt ra chuyện Chu thị, Phương tú tài và nô bộc trong nhà hoang dâm, làm đủ loại chuyên sâu. Lão sai người sao chép rahơn mười bản, cho tuyên truyền khắp nơi, bức cho Chu thì phải treo cổ tự sát. Phương tú tài lên án Diêu Phục khiến cho người trong sạch phải chết oan, Diêu Phục liên lấy danh nghĩa của đường huynh viết thư cho quan Đề Học, công kích Phương tú tài, khiên quan Đề Học bãi miễn công danh của Phương tú tài. Phương tú tài tức giận đền thổ huyết mà chết. Sau đó vài năm, điên sản Phương gia cũng bị Diêu Phục chiếm đi mất. –
- Tên xúi bẩy Diêu Phục thật là ác độc! Trương Nguyên xem đến đây cũng nhịn không được nữa, tức giận mắng một tiếng. Trương Ngạc tiếp lời nói:
- Độc ác thật, người như thế không nghiêm trị thật sự là nỗi sỉ nhục của người Sơn Âm chúng ta. Giới Tử, đệ nói mau, có biện pháp gì có thể đối phó với lão không?
Trương Nguyên nói:
- Đợi để xem xong đã.
Diêu Phục hai mươi năm nay làm không ít chuyện ác, chuyện lớn chuyện nhỏ đủ cả , cho hai mẹ con nhà nọ vay tiền, lại âm thầm phá rối khiến người mượn tiền không trả nổi, nợ nần chồng chất, sau đó viện cớ trừ nợ mà lấy điển sản của người mượn nợ làm của riêng, còn nữa, năm Vạn Lịch thứ ba mươi ba, Diêu Phục để tang mẹ, trong lúc cònđể tang mà vẫn nạp thiếp, không hợp lễ nghĩa luân lí chút nào...
Trương Nguyên xem hết quyển sách nhỏ này, gật đầu nói:
chết coi như là thay trời hành đạo, vì dân trừ hại rồi.
- Quả nhiên lão làm quá nhiều việc ác, cho lão Trương Ngạc hưng phấn nói: - Làm thế nào để lão chết bây giờ, nói mau đi.
Trương Nguyên nói:
- Không vội, tước đoạt hết công danh của lão, sau đó lại trị tội lão, làm cho lão nếm thử mùi vị của nát nhà tan.
Lại hỏi:
- Quyển này năm nào tháng nào người nào chuyện gì đều ghi rất rõ ràng, Liễu Anh Tài bị gãy chân kía có phải còn tại thế không, hậu nhân của tú tài bị vu cáo ở nơi nào, đều biết phải không?
Trương Ngọc nói:
- Sao không biết, không biết sao có thể viết rõ ràng như vậy? Ta đã phải người đi từng nhà điều tra nghe ngóng đây, Liễu tú tài kia đùi phải bị đánh gãy, tuy đã nôi lại được nhưng gần đây vì đã lớn tuổi nên chân phải ngắn hơn một đoạn so với chân trái, đi thì cà nhắc. Con Phuong tú tài làm thuê ở Tây Quách môn, nhớ lại chuyện năm đó của phụ thân mà nước mắt đầm đìa. Còn có rất nhiều khổ chủ, đều có tên có họ rõ ràng, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm thấy người.
Trương Nguyên nói:
- Việc này cứ từ từ , Tam huynh ở ngoài đừng nhắc tới vội, giống như chưa xảy ra chuyện gì hết, sóng yên biển lặng. Ta chỉ ở nhà lặng lẽ khổ luyện, đừng cho gã xúi bẩy Diêu Phục có phòng bị trước, chờ thêm hai tháng nữa chúng ta gây sóng gió một phen, khiến cho lão trở tay không kịp.
Trương Ngạc vui vẻ nói:
- Hay lắm, chính là như vậy, đến lúc đó có cái gì cần ta làm, đệ củ việc nói.
Trương Nguyên nói: - Việc này không thể thiếu sự hỗ trợ của Tam huynh được, không có Tam huynh tương trợ việc này cũng không thể làm được mà.
Trương Ngạc vui vẻ nói:
- Thê này đã coi là gì, chúng ta là huynh đệ một nhà, ta mà không giúp thì ai giúp đây, hơn nữa lão cũng thật đáng giận, ta cứ nghĩ đến tội ác chông chất của lão, vậy thì thật là hả lòng hả dạ.
Trương Ngạc tuy rằng là một kẻ phá gia chi tủ nhưng vẫn rất có tinh thần trọng nghĩa .
Lại nghe Trương Ngạc chuyển chủ đề, nói: - Đúng rồi Giới Tử, huynh giúp để nhiều như vậy, việc đi Hội Kê gặp Thương thị nữ lang đệ tuyệt đối không được thoái thác đâu nhé. .
Trương Nguyên bất đắc dĩ nói:
- Khi nào thì đi đây?
Trương Ngạc nói: - Sau Tết Trung thu, mười sáu tháng tám, đến lúc đó ta sẽ tới tìm đệ cùng đi đó.
Trương Nguyên nghiêm túc nói:
- Tam huynh, không phải ta không chịu đi cùng huynh, ta là lo lắng nếu chẳng may Thương thị nữ lang kia không thích huynh mà lại thích ta, vậy huynh chẳng phải là sẽ thẹn quá thành giận hay sao?
Trương Ngạc lui ra phía sau một bước, đánh giá Trương Nguyên từ trên xuống dưới, sau đó cười như điên, cười đến đúng không vững, ngôi ở ghế cười, hai chân đạp loạn xạ.
Cái đầu nhỏ của Tiểu nha đầu Thỏ Đình ở cạnh của ngó vào dò xét một chút rồi lại rụt về .
Trương Ngạc cười lăn cười bò, lúc lâu sau mới thôi cười, nói: - Giới Tử, ngươi cũng biết pha trò quá ha? -- Trương Nguyên nói:
- Tam huynh, ta không phải là nói giỡn, ta rất lo lắng đó...
- Đừng, đừng, đừng nói nữa. "
Trương Ngạc vội xua tay, cười nói: - Đừng đùa ta nữa, hại ta cười đến mất
mạng đấy.
Trương Nguyên chẳng biết nói gì nữa, Chuyện những đôi tình nhân cùng nhau soạn những bài ca uyên ương hắn thấy nhiều rồi , "Tỉnh thế hằng ngôn " " của "Phùng Mộng Long có 1 bài "Tiền tú tài thác chiêm phượng hoàng trù”, chẳng phải cũng là chuyện như vậy sao, , ô, "Tỉnh thế hằng ngôn” bây giờ còn chưa được phát hành đi, Phùng Mộng Long hiện tại bao nhiêu tuổi rồi, là ở Tô Châu sao?
Trương Ngạc cười hì hì, vỗ vai Trương Nguyên, nói:
- Ta nói Giới Tử đệ đó, khi nào tự cho mình là phong lưu rồi vậy Đệ còn rất lo lắng, lo lắng trùng trùng đúng không, ha ha ha ha, ta chết cười mất! Như vậy đi, nếu Thương thị nữ lang kia thật sự để mắt tới đệ, dĩ nhiên là thuộc về đệ rồi, dù sao trước kia ta cũng không biết nàng, liên quan gì đến ta đâu. Hù, nàng không coi ta ra gì, ta mới là không thèm để ý đến nàng.
Trương Nguyên nói:
- Vậy cũng không được, ta đã nói trước, chưa có sự nghiệp tuyệt không nhắc đến hôn sự.
Trương Ngạc lại phá lên
cười vừa cười vừa luôn miệng nói:
- Không được, không được, hôm nay để chính là muốn làm ta mắc cười chết đây mà, theo đuổi đệ,tìm tới tận nhà đền bắc đệ ha ha..ép gả đệ chắc?.
còn lo Thương thị nữ lang
Trương Nguyên cũng cười, nói: - Được rồi, đừng chọc đệ nữa, đến lúc đó đệ sẽ đi cùng huynh là được chứ gì.