Trương Ngọc bỏ kính viễn vọng ra, dụi dụi con mắt. Tuy rằng không thấy cô nàng nhà Thương thị trên thuyên nhung y phát hiện ra kính viễn vọng này quả nhiên hữu dụng, nhìn xa như gân, nên rất vui mừng, luôn miệng nói:
-Tuyệt vời, tuyệt vời. Xem ra một trăm tắm mươi luợng bạc thật giá trị hả? Giới Tử, đệ nói xem?
Trương Nguyên phụ họa nói:
-Đương nhiên là đáng giá. Đây là kính viễn vọng độc nhất vô nhị của Đại Minh triều.
Trương Ngạc xoa mắt vài cái rồi lại áp vào kính viễn vọng, nhắm vườn Thương Đào mà nhìn, hết trái rồi sang phải, nhìn lên rồi nhìn xuống, trong miệng nói:
-Hay lắm. Về sau ta mang theo kính viễn vọng này nhìn cao nhìn xa, có thể hình chuyện trong khuê các của người khác. Ha ha, tuyệt không thể tả.
Trương Nguyên hết ý kiến. Tuy nói rằng đời sau này phần lớn những tên mua ống nhòm đều đi rình trộm người khác, nhưng ít người khoa truớng nói ra như vậy. . Dù gì cũng phải coi trọng quy củ lễ giáo một chút. Giờ là lúc nào chứ? Chỉ mới là năm Vạn Lịch thủ bốn mươi thôi.
Trương Ngạc nhìn ra ngoài một hồi, rồi lại nhìn qua Trương Nguyên thỉnh giáo cách xoay tròn ống đồng để điều chỉnh tiêu điểm, cười nói:
-Thì ra là thế. Muốn khoảng cách xa gần khác nhau thì xoay tròn điều chỉnh hai đoạn ống đồng này. Ta hiểu rôi.
Rồi bảo Năng Trụ đem cất ống nhòm đi.
Một người quản gia trung niên đội mũ, mặc áo màu xanh da trời chạy lại nói:
-A ha, Trương công tử để tiểu nhân phải đi tìm suốt nãy đến giờ. Tiệc rượu ở quán Phi Đào đã sớm chuẩn bị xong. Lão gia nhà ta chờ cũng lâu rồi. Mời các vị mau đến nhập tiệc ạ.
Trương Ngạc phủi phủi ống tay áo, trầm mặt hỏi:
-Cô con gái nhà Thương thì cũng ăn cơm cùng sao?
Người quản gia trung niên nói:
-Thưa Đại tiểu thư Thương gia đã đi thuyền trở về rồi.
Trương Ngọc cười lạnh nói:
-Vừa rồi hẹn gặp ta ở vườn đào. Vì sao chưa gặp đã vội bỏ đi rồi.
Hạ thị quản gia cười nói:
-Trương công tử có điều không biết. Đại tiểu thư Thương gia đã gặp công tử rồi.
-A, đã gặp ta ở nơi nào ?
Trương Ngạc vội hỏi.
Hạ thị quản gia nói:
-Lúc Trương công tủ uống rượu ở Tùng vào các thì đại tỷ tỷ nhà Thương gia đã lặng lẽ nhìn qua Trương công tử rôi.
Trương Ngạc cau mày ngẫm nghĩ một chút, chợt nói:
-Đúng. Có vài tỳ nữ đi qua lầu các. Ta còn gọi nàng ấy lên gác ngôi chung uống chén rượu. Tuy nhiên ta vẫn chưa được thấy tiểu thư.
Hạ thị quản gia cười nói:
-Tiểu thư Thương gia chính là đi lẩn trong đám tỳ nữ đó đây ạ, thế cũng xem như là đã gặp qua Truong công tủ rồi .
Trương Ngạc kêu lên:
-Sao nàng ta có thể làm như vậy. Nàng ở chỗ tối còn ta ở ngoài sáng. Nàng nhìn thấy ta, ta lại không được nhìn thấy nàng. Đây không phải là nhìn lén người ta sao?
Hạ thị quản gia không biết Trương Ngọc ám chỉ cái gì, không dám trả lời, chỉ nói là:
-Trưởng công tủ, cũng đã trưa rồi. Các vị chắc đều đói bụng cả. Trước hết mời mọi người đi đến quán Phi Đào dự tiệc đã. Lão gia nhà ta đang chờ.
-Không đi!
Trương Ngạc tức giận nói:
-Trong lòng ta không vui, thực không nuốt trôi, không dám quấy rầy!
-Việc này, việc này...
Hạ thị quản gia xoa tay, không biết nói thế nào cho phải, chỉ liên tục thở dài.
Trương Ngọc càng nghĩ càng tức giận, nói:
-Ta nào biết được tỳ nữ của nữ lang nhà Thương thị hình ta. Nêu ta biết sớm ta đương nhiên sẽ ngôi nghiêm chỉnh, giả vờ giả vịt lây quyển sách ngâm nga, cũng sẽ không vung chân mắng người hâu, lại còn trêu đùa tỳ nữ.
Thân hình Năng Trụ khỏe mạnh nhưng đầu óc thì không lớn và linh hoạt lắm. Để chứng thực lại công tử nhà mình nói không sai, bon chen miệng nói:
-Đúng vậy. Lúc đó công tử nhà ta đang ở Các Tủ Lý mắng mỏ người hầu, người bị mắng chính là Năng Trụ ta.
Trương Nguyên bật cười. Vũ Lăng núp ở phía sau cũng cười theo.
Trương Ngạc tức giận không cười được, đá một củ lên mông Năng Trụ:
-Chẳng trách việc ra mắt hôm nay không như ý, hóa ra ta mang theo toàn kẻ ngu dốt.
Hạ thị quản gia cố nhịn cười, lại mời Trung Ngạc đến quán dự tiệc. Trương Ngạc lắc đầu nói:
-Không đi. Xin chuyển lời tới chủ nhân ngươi, Trương Yên Khách đã trở về Sơn Âm.
Rổi xoay người đi ra hướng của vườn.
Hạ thị quản gia lén nhịn cười đi theo sau , lại nỗ lực lên tiếng thỉnh cầu lần nữa.
Trương Ngạc nói:
-Ta nói không đi là không đi. Cũng không thể trách tội ý tử của chủ nhân người. Ta biết cũng biết hôn sự lần này không thành rồi . Nữ lang nhà Thương thị đã nhìn thâu ta. Ta không có mặt mũi nào gặp chủ nhân nhà người nữa. Chỉ trách nữ lang Thường thị gian xảo. Ta hối hận không nghe lời mẹ nói, vô ý trúng kê.
Vốn ban đầu khi Trương Ngạc ra ngoài, mẹ hắn là Vương thị đã dặn đi dặn lại là hôm nay hắn không được đùa giỡn, phải tao nhã. Còn nói là nữ lang nhà Thương thị chính là thuyết sắc Hội Kê, có dung nhan Tây Thi, có tài vịnh thơ xuất chủng, bảo con trai mình đừng mắc sai lầm.
Hạ thị quản gia biết rằng y không thể giữ được vị Trương công tử tính tình nóng nảy này rồi. Chờ cho Truong Ngạc đi một lúc thì y cấp tốc báo cho lão gia nhà mình hay. Hạ lão gia đã ở đào quán, nghe nói Trương Ngạc, Trung Nguyên, Trung Trắc Nhu đã lên kiệu đi xa thì Hạ lão gia lắc đầu nói:
-Lão phu nghe đứa con của Trương Bảo Sinh là Trương Yến Khách, đã biết việc này khó thành. Trương Yến Khách bạo ngược hoang tàng. Thái phó Tự Thiếu Khanh thương yêu tiểu muội vô cùng. Làm thế nào mà đem con gái của tiểu muội gả cho người như thế. Thôi thôi, cho hắn đi đi. Ngày mai đưa một tấm thiệp cho ông nội Trung Ngạc là Túc Chi tiên sinh để giải thích rõ đầu đuôi mọi chuyện hôm nay.
Sau trận mưa to, đường sá ngoài thành lây lội. Sáu người phụ kiện cẩn thận vác ba cái kiệu mây đi. Cẩn thận bước từng bước một. Đoạn gần tới ngoại ô đến đường gạch dễ đi hơn. Bỗng Vương Khả Xan bị trượt một phát, thành ra nửa người vây bùn, bắt chước khóc lóc giống như con gái. Trương Ngạc nhìn thấy thì cười ha hả, tâm tình có vẻ thoải mái hơn một chút nên bảo phu kiệu tạm dùng rồi nói:
-Khả Xan, hát vài câu của tuông Đỗ Lệ Nương nghe chơi, bộ dạng bùn lầy của người giống hệt Đỗ Lệ Nương ấy, hát lệ lên!
Vương Khả Xan bị ép nên đành phải hát một câu "Hóa ra muôn hoa khoe màu đua sắc khắp nơi rồi cũng rơi xuống giêng trong tàn viên....” , hát xong thở không ra hơi, hai tay dính đầy bùn lầy.
Trương Ngạc vỗ cán kiệu kêu lên : -Hay lắm, hay lắm.
Rồi bắt Vương Khả Xan hát lại, không được động đậy.
Vương Khả Xan cả người nhếch nhác, nước mắt sắp tuôn trào rồi, nhìn Trương Nguyên với ánh mắt cầu cứu.
Trương Nguyên nói:
-Tam huynh đừng trêu đùa Vương Khả Xan nữa. Hát vậy chẳng thú vị gì cả, chỉ làm mất hứng thêm.
Trương Ngọc nói:
-Là ta thích phá cho mất hứng đấy.
Nhớ tới lúc nãy nữ lang Thương thì dùng thuyền đua Trương Nguyên qua hố thì hắn không khỏi có chút ghen tỵ, hỏi :
-Giới Tử, người đã làm gì với nữ lang Thường thì khi ở trên đảo vậy?
Trương Nguyên liếc Trương Ngọc một cái rồi nói:
-Tam huynh nói gì vậy?
Trương Ngọc cười hì hì sửa lại lời nói:
-Là ta hỏi người có thấy nữ lang Thương thì quả thực là tuyệt sắc không?
Trương Nguyên nói:
-Ta mơ mơ hồ hô chỉ thấy bóng dáng. Khi trời mưa to, trời âm u, nữ lang Thường thị lại ở trên một cái thuyền khác khi qua hô.
Tất nhiên hắn không nói đến việc đánh cờ. Miệng lưỡi con người rất đáng sợ.
Trương Ngạc gật đầu vì ban nãy quả thật hắn có nhìn thấy hai cái thuyền trên hô, nói:
-Giới Tử, người và nữ lang Thương thị kia dường như có duyên hơn so với ta. Hôm khác ngươi hãy bảo người đến câu hôn đi. Tuy nhiên, nữ lang Thường thị kia lớn hơn người một tuổi. Người Thiệu Hưng kiêng kị tuổi con gái lớn hơn con trai. Người có kiêng kị không?
Trương Nguyên cười nói:
-Ta không kiêng kỵ đâu.
Trương Ngọc cười to:
-Nói như thế là người có ý đó thật hả? Ha ha, Giới Tử nguoi hay thật, thế chẳng hóa ra hôm nay ta và Trác Như đệ đến để cầu thân dùm đệ à?
Trương Nguyên nói:
-Đệ đã nói trước rồi. Chưa làm tú tài thì chưa đề cập đến việc hôn sự.
Trương Ngọc cười nói:
-Được, được được. Để cho nữ lang Thương thị chờ người. Năm sau người đỗ tú tài. Người mười bảy, nàng mười tắm, vẫn vui vẻ động phòng như thường, ha ha...
Trương Nguyên ngậm miệng không nhiều lời với Trung Ngạc nữa. Bằng không Trương Ngọc càng nói càng không biết đi về đâu.
Trung Nguyên cho hạ kiệu mây ở trước của phủ. Khi cùng Vũ Lăng trở vào nhà đã là giờ Mùi sơ khắc. Cả chủ tở đều bụng đói kêu rên rớt, lúc ăn cơm cảm thấy đồ ăn hôm nay hết sức ngon miệng. Đang lúc đang ăn thì chợt nghe sau vườn có tiếng "hí" Trương Nguyên ngạc nhiên hỏi:
-Hình như là tiếng kêu của con Bạch La Tuyết Tinh.
Con nha đầu Thỏ Đình ở bên cạnh nói:
-Vâng, là con Bạch La đang kêu đây ạ. Con Bạch La này được Chân Chân tỷ tỷ bắt mang về nhà ban sáng.
Trương Nguyên cười "ha ha” một tiếng. Con Bạch La Tuyết Tinh tháo chạy, lại bị Mục Chân Chân bắt giữ à. Trương Nguyên hỏi:
-Chân Chân đâu rồi?
Thỏ Đình nói:
-Chân Chân tỷ tỷ dùng cơm trưa trong này xong rồi trở về, mới vừa đi không lâu.
Trương Nguyên ăn no rồi ra sau vườn nhìn con la. Con la trắng này có thân cao, là do con lừa và con ngựa mẹ sinh ra nên được gọi là "mã la”. Con mã la này từ đầu tới móng đều trăng hết, bị buộc ở một cái cọc gỗ, đang nằm trên mặt đất liềm bụng.
Trương Nguyên nói: -Tiểu Vũ, hãy dắt con bạch la này đến Tây Trương đi.
Nghĩ lại rồi hắn lại nói:
-Trước tiên hãy nuôi dưỡng nó ở đây vài ngày. Lúc này mà dắt nó trở về, không chừng bị tam huynh đánh cho chết khiếp mất. Hãy đợi Tông Tử đại huynh trở về rồi hãy đưa nó về nhà.