Xe ngựa lộc cộc đi trước, hai tỳ nữ một trái một phải nắm lấy tay của
thương Cảnh Huy dắt đi, Thương Cảnh Huy thỉnh thoảng quay đầu lại
liếc nhìn Trương Nguyên một cái, giống như sợ Trương Nguyên không
theo kịp, lâu lâu hai bàn tay nhỏ bé lại còn nắm chặt tay của hai tỳ
nữ muợn lực có chân nhảy lên, sau đó cười " khúc khích " không ngừng.
Lúc đầu hai tỳ nữ này thấy tiểu thư Cảnh Huy giữa đường hướng về một nam tử xa lạ gọi ca ca, khóc rộng lên đòi phải dùng xe để xuông, hai nàng đều rất khẩn trương, sợ gây ra chuyện mà các nàng không thể ứng phó, lúc này thấy Trương Nguyên cũng chỉ là một thiếu niên, vả lại ôn tôn nho nhã, lúc này mới hơi yên tâm, một nữ tỳ hạ giọng cười nói với Thượng Cảnh Huy:
- Cảnh Huy tiểu thư, tiểu thư đi đường cẩn thận, như vậy sẽ té đấy.
Xe ngựa dừng lại ở một góc sân phía đông nam của miếu Tiền Túc Vương, một tỳ nữ kéo Thương Cảnh Huy không để cho cô bé chạy loạn xạ, tỳ nữ còn lại đến gần cửa sổ xe nghe người trong xe chỉ bảo, một lát sau, tỳ nữ ấy. tiên đến hỏi Trương Nguyên:
- Trương công tử là cháu của Trạng Nguyên Sơn Âm Trương Túc Chi tiên sinh phải không ạ?
Trương Nguyên nói: - Túc Chi tiên sinh là thức tổ của tại hạ, tại hạ là Trương Nguyên Trương Giới Tử, là con cháu của Đông Trường: Tỳ nữ này " A " lên một tiếng, hỏi:
- Là Trương công tử ở vườn Thương Đào vào tháng trước có phải không?
Trương Nguyên mỉm cười nói:
- Ngày ấy ta cũng đi vườn Thương Đào, là ta đi theo tộc huynh của ta là Trương Ngạc.
Tỳ nữ nọ ánh mắt kỳ quái nhìn Trương Nguyên liếc một cái, nói tiếp: - Trương công tử xin chờ một chút.
Lại đi đến cạnh xe ngựa nói nhỏ với người trong xe...
Thương Cảnh Huy nắm tay tỳ nữ tới gần Trương Nguyên hai bước, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên hỏi: - Trương công tử ca ca đang định đi đâu vậy, thi đấu xã vẫn còn chưa bắt đầu, vì sao ca ca lại muốn rời đi rồi?
Trương Nguyên nói:
- Ca ca đang học với Quý Trọng tiên sinh ở Hội Kế Vương, sáng nay tù Sơn Âm đến đây, nghe chiêng trông náo nhiệt, liên thuận đường ghé sang đây xem, sợ tiên sinh quở trách, cho nên phải vội vàng đi học đây.
Tiếng của tỳ nữ truyền tới, lần này là nói với Thượng Cảnh Huy: - Cảnh Huy tiểu thư, Trưởng công tủ phải đi học, không thể tới trễ, đến muộn tiên sinh sẽ trách phạt... Thương Cảnh Huy mở to đôi mắt trong suốt hỏi Trương Nguyên: - Tiên sinh sẽ dùng thuốc tre đánh vào lòng bàn tay của ca ca ư? Hai tỳ nữ cười "Ha ha ".
Trương Nguyên cười nói:
- Nêu đến muộn quá nói không chừng cũng sẽ bị đánh vào lòng bàn tay. Cảnh Huy tiểu thư đi xem thi đấu cầu thân đi, ta đi trước đây, gặp lại tiểu thư sau.
Trong xe chắc chắn không phải Thượng Đạm Nhiên, Thương Đạm Nhiên biết họ tên của hắn, hẳn là mẫu thân của Cảnh Huy, vậy thì không nên nói nhiều rồi.
Có tỳ nữ truyền lời kia sợ Thương Cảnh Huy gây chuyện, xoay người khuyên nhủ:
- Nếu Trương công tử không đi sẽ muộn mất, hay là nô tỳ dẫn tiểu thư đi đến miếu Long Vương phía trước xem nha, có được không nào?
Hai hàng mi nho nhỏ đáng yêu của Thượng Cảnh Huy nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn bĩu bĩu môi, vẫy vẫy tay với Trương Nguyên:
- Trương công tử ca ca đi nhanh đi, chở tới trễ, lần sau ta sẽ còn ra ngoài nữa, nhớ chờ ta nha.
Tiểu Cảnh Huy mới sáu tuổi nên rất ít khi được ra ngoài, hai lần ra ngoài gần đây nhất đều gặp Trương Nguyên, liên cho rằng chỉ cần ra ngoài là có thể gặp được Trương Nguyên.
Hai tỳ nữ có nhịn cười, nắm tay tiểu thư Cảnh Huy, nhìn chủ tớ Trương Nguyên ba người đã đi xa, một tỳ nữ đến cạnh cửa sổ xe bấm:
- Phu nhân, vị Trương công tử kia đi rồi.
Người ngồi trong xe là một phụ nữ thanh nhã hơn ba mươi tuổi, phu nhân này là Phó thị vợ của Thương Chu Tộ, là mẹ của hai chị em Thương Cảnh Lan và Thương Cảnh Huy. Thắng trước Thương Đạm Nhiên đi vườn Thương Đào tương thân, khi trở về Phó thị hỏi nàng công tử Trương Ngọc là người như thế nào? Thương Đạm Nhiên nói: " Ăn chơi trác tác, miệng môn thô tục. " Lại hỏi những chuyện khác thì không chịu nói, Phó thị cho rằng sẽ không thể làm thông gia với Trung thị Sơn Âm, không ngờ tôi đến khi hai chị em Cảnh Lan, Cảnh Huy chơi đùa trên giường, " Cười khúc kha khúc khích" nói cái gì Trương công tử và cô cô chơi cờ, Trương công tử xoay lưng lại chơi cờ, Trương công tử ca ca kể chuyện cười..
Phó thị rất lây làm ngạc nhiên, vội hỏi chuyện hai chị em, tiểu Cảnh Huy nói hơi lộn xộn, Thương Cảnh Lan đã chín tuổi nên nói rõ ràng hơn, mặc mua, chơi cờ, đi thuyền, tuy nhiên không nhớ kỹ tên của Trương công tử kia, dù sao cũng là công tử của Trường thị Sơn Âm...
Nhưng việc này cũng khiến cho Phó thị hô đô rôi, tiểu cô cô Thuơng Đạm Nhiên rất xem thường nhà bên đó, nói Trương công tử kia là ác tục ăn chơi trác táng, tại sao lại cùng với người này đánh cờ và nói chuyện hàn huyện, hơn nữa nghe hai tỷ muội nói Đạm Nhiên cô cô ngày ấy ở trên đảo các rất vui vẻ, cười đến khom lưng, việc này rốt cuộc là chuyện thế nào đây?
Ngày hôm sau Phó thị hỏi Thương Đạm Nhiên có từ chối lời cầu hôn của Trường thị Sơn Âm hay không, Thương Đạm Nhiên không chút do dự gật đầu, Phó thị dò hỏi:
Khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Đạm Nhiên thoáng chốc ủng đỏ, gắt giọng nói: - Chị dâu, bọn tiểu Lan nói lung tung đấy, chị dâu nhanh chóng từ chối lời cầu hôn của bà mai đi.
Phó thị liên cho rằng vị Trương công tử kia khi cùng với Đạm Nhiên chơi cờ có lời lẽ hoặc hành động gì khiếm nhã, cho nên mới khiến cho Đạm Nhiên dửng dưng xem thường, không nói gì bà liên lén đi hỏi Cảnh Lan. Trí nhớ của chị em Cảnh Lan, Cảnh Huy rất tốt, Cảnh Lan gần như đem mỗi một câu nói giũa Truong công tử và cô cô thuật lại rõ ràng với mẫu thân, không có câu gì là xem thường cả, lại hỏi tiếp dáng dấp của Trương công tử kia có phải là rất xấu hay không? Lại cũng không phải.
Cũng may vú già Lương Ma cũng biết chuyện xảy ra hôm đó, bẩm lại với phu nhân là có hai Trương công tủ, đến tương thân chính là vị Trưởng công tủ mà tiểu thư Đạm Nhiên vừa thấy liên không thích, đánh cờ ở lâu các trên đảo hôm đó chính là vị Trưởng công tủ mà tiểu thư Đạm Nhiên lại rất có ấn tượng, nhưng lại không phải đến cầu thân...
Phó thị thầm nghĩ: - Thì ra là thế, không biết vị Trưởng công tủ chơi cờ kia đã đính hôn hay chưa?
Lại âm thầm sai người hỏi thăm một chút, tiên sinh Trương Túc Chi có sáu đứa cháu trai, có độ tuổi đó cũng chỉ có Trương Đại, Trương Ngọc, Trương Trác Nhu ba người, nhưng Trương Đại và Trương Trác Như đã đính hôn, Trương Đại thì đi thi phó hương chưa về, chẳng lẽ Đạm Nhiên có cảm tình với Trương Trác Nhu, em họ của Trương Ngạc ư? Nhưng người ta đã đính hôn rồi mà.
Về sau Phó thị không đề cập đến chuyện của con cháu Trương Thị Sơn Âm nữa, chỉ có điều tiểu Cảnh Huy cử luôn miệng nhắc đến vị Trương Công Tử này, câu chuyện cười "lừa người thôi” củ kể đi kể lại không chán. Vậy mà không ngờ hôm nay mang theo Cảnh Huy đến xem Hải Long Vương đã bị Cảnh Huy nhìn thấy vị Trương công tử này rồi, hoá ra cậu ta không phải là con cháu của Tây Trương, mà là Đông Trương. Phó thì đương nhiên là biết gia thế của Đông Trương không bằng Tây Trương, càng không xứng với Thường thị là nhà làm quan lớn, nhưng vừa rồi có nghe Trương Nguyên nói đang theo học với Vương Quý Trọng tiên sinh, Vương Quý Trọng là danh sĩ ở Hội Kế, là nhà chế nghệ tài ba, trước kia chưa từng nghe nói ông ta chịu nhận học trò, giờ vì sao lại chịu thu nhận Trương Nguyên nhi?
Phó thị quyết định trở về sẽ cho người hỏi thăm về Trung Nguyên này một chút, phu quân thì ở kinh thành xa xôi, năm nay tiểu cô cũng đã mười sáu, nếu không tính đến chuyện hôn nhân nữa thì sẽ trễ tuổi mất, việc này bà nhất định phải quan tâm, ông cô mất sớm, Thương Đạm Nhiên từ lúc năm tuổi đã do anh trai và chị dâu nuôi nâng, chị dâu như mẹ hiền, Phó thị xem Thương Đạm Nhiên như là con gái của mình, phu quân lại rất yêu tiểu muội này. Lúc Đạm Nhiên sáu tuổi khi vừa quân chân đau quá liên khóc lớn, phu quân ở bên ngoài nghe thấy không đành lòng, râu rĩ nói:
- Thôi thôi, tùy nàng, quân chân cũng là một tập tục nhất thời, phần lớn nũ tủ Đường Tông không quân chân, từ triều đại này tới nay, phân nhiều phụ nữ Giang Chiết, Lĩnh Nam cũng không quân chân, từ Chính Đức về sau vấn đề quân chân của phụ nũ Giang Nam càng ngày càng nghiêm trọng, không quân cũng được.
Thương Chu Tộ nhất thời không đành lòng, thế là tiểu muội Thương Đạm Nhiên liên không quân chân nữa, do đó cũng dẫn đến việc con gái là Thương Cảnh Lan cũng không quấn chân, mà hiện nay Thương Cảnh Huy đã sáu tuổi rồi, lẽ ra cũng nên quấn chân, nhưng tiểu cô và tỷ tỷ đã không quấn chân, cho nên cô bé đầu có chịu quấn, điều này làm cho Phó thị rất là khó xử, chỉ có điều được an ủi chính là, Đạm Nhiên và tiêu Lan, tiểu Huy trời sinh mảnh mai, mặc dù chân lớn hơn nhiều so với quân chân, nhưng không đến nỗi gót sen sấu tác hù chết người, còn có thể che dấu được...
Trời vào thu thật ấm áp, truớc quảng trường ở miếu Tiền Túc Vương người càng ngày càng đông nghìn nghịt, hai bên sân khâu tiếng chiêng trông đập càng lúc càng dồn dập, thi đấu xã đã sắp bắt đầu rôi, Thuong phu nhân Phó thị từ trong của số xe ngựa nhìn con gái Cảnh Huy kéo tay tỳ nữ sôi nổi đi về phía một dân nữ muốn mua quýt ăn, không khỏi hơi mỉm cười, nghĩ thầm rằng:
"Nếu như quân chân rôi, tiểu Huy làm sao có thể vui vẻ mà nhảy nhót được như thế, ôi, đứa bé bị quân chân thực đáng thương, đem xương cốt củng rắn bó chặt lại, lúc đó không biết ta cũng đã khóc bao nhiêu lần rồi”
Tiểu Cảnh Huy đã quay về, một tay cầm một tạ quýt Sơn Âm đỏ tươi, cười rạng rỡ nói:
- Mẫu thân, tỷ tỷ bán quýt kia nói không thu tiền của chúng ta.
Sau lưng Cảnh Huy tỳ nữ nọ mang một cái rổ nhỏ đựng quýt quay lại, nói:
- Đúng vậy phu nhân, dân nữ kia thật kỳ quái, không chịu lấy tiền, có phải thấy tiểu thư Cảnh Huy của chúng ta đáng yêu hay không?
Thương phu nhân mỉm cười:
- Buồn cười, nhanh đem tiền trả cho người ta đi.
Tỳ nữ nọ quay đầu nhìn lại, nói:
- Đi rồi, nhiều người quá, không biết chạy đâu mất rồi ạ.