WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 80: Ánh trăng như sương, màu da như tuyết.

Chương 80: Ánh trăng như sương, màu da như tuyết.


Ba ngày nữa lại trôi qua. Trong ba ngày này, Trương Nguyên đã làm xong 12 bài tiểu đề văn bát cổ, toàn bộ đều là đề Tủ thu. Tiểu đề này hoặc là chọn một đoạn ý nghĩa không hoàn chỉnh, có liên quan mật thiết tới một đoạn trước hay sau nó, hoặc là kiểu đề cắt ghép, ý nghĩa đã hết sức rõ ràng. Bởi thế nên mới nói tiểu vấn đề của bát cổ là khó làm nhất, thế nhưng thu huyện, thị phủ, thi đạo đều thi vào vấn đề nhỏ, còn tôi thi hương, thi hội thì lại không xuất hiện kiểu đề này, đó là bởi vì số lượng nho động tham gia thi đông sinh vô cùng lớn, đề thi rất khó ra, rất dễ bị lắp đẽ. Vậy là để tránh việc các thí sinh đoán biết trước được đề hoặc tình trạng đạo văn, việc cắt ghép kinh nghĩa tạo thành kiểu vấn đề nhỏ như vậy đã ra đời. Cũng vì vậy nên thi đông sinh ở Sơn “m là khó nhất, có khoảng sáu, bảy người mới chọn lấy một, mà một khi đã vượtuj qua được của ải thi tú tài này rồi thì vẫn còn kỳ thi hương, thi hội trước mắt, hơn nữa tỉ lệ chọi lại càng ngày càng cao. Đúng là vạn sự khởi đầu nan!

Bắt cổ văn không có giới hạn về số lượng tù. Chiêu theo lệnh Hông Vũ năm ba qui định, đề về Ngũ kinh là tù 500 từ trở lên, còn đề về Tủ Thu là từ 300 tù trở lên. Hiện tại, cái mà Trương Nguyên đang làm là đề về Tủ thu, mỗi chương đều trong khoảng 400 đến 500 tù, như vậy là hợp lí nhất. Viết quá dài thì khác quan cũng ngại xem, bởi đây vốn không phải làm để nghiên cứu mà là bài để dự thi. Đương nhiên, tiểu đề của bát cổ rất có lợi trong việc rèn luyện tư duy. Thử nghĩ xem, từ một vấn đề rất mông lung tìm ra mối liên hệ nội hàm bên trong của nó, phải phá đề, thừa đề đề, khởi giảng, điều này tuyệt đối cần có năng lực tư duy siêu việt. Các quan Đại Minh có được sự khôn khéo linh hoạt, giỏi che đậy, cũng là từ đó mà ra.

Danh mục tiểu đề rất phong phú, có hơn 40 loại. nào là kiểu đề cắt trên, kiểu để cắt dưới, rồi có kiểu đề cắt cả trên làn dưới chỉ giữ lại phân giũa... Vương Tu Nhâm chọn ra 30 loại tiêu đề không giống nhau cho Trương Nguyên làm, mỗi ngày làm 4 bài, chiều tối sẽ kiểm tra một lần rồi chỉ ra chỗ hay chỗ dở. Điều khiển Vương Tu Nhâm ngạc nhiên chính là khả năng của Trương Nguyên không hề tầm thường, không hề giống với người lần đầu tiên làm văn bát cổ. Điều này thật khó để lí giải, chỉ có thể nói là "tu chất bẩm sinh” mà thôi.

Học xong, chiều tối ngày 16 Trương Nguyên về đến nhà trong tâm trạng hết sức thoải mái. Hai lăm cuốn sổ tay ghi chép những việc làm xấu xa của tên họ Diêu quả thực đã ở trên thu án của hắn.

Mục Chân Chân cũng đang ở bên này. Mục Kính Nham cha nàng lại bị phải đi lao dịch ở Thượng Ngu, đến giờ vẫn chưa trở về. Trương mẫu nói nếu cha nàng không có nhà thì nàng cứ qua bên này ở.

Sau bữa cơm chiều, Trương Nguyên nói với mẫu thân muốn đi thăm Lỗ Vân Cốc. Trường Mẫu gật đầu nói: - Con phải nhờ Lỗ Tiên sinh khám lại mắt con xem thế nào, mấy ngày gần đây con đọc sách vất vả, ta lo bệnh

cũ tái phát.

Trương Nguyên cười nói:

- Mắt của con rất tốt, con vẫn thường xuyên chú ý theo dõi mà. Được, được, con nghe lời mẫu thân, nhân tiện nhờ Lỗ tiên sinh giúp con khám lại.

Trương Nguyên bảo Vũ Lăng lấy giỏ hồng Tiêu Sơn mang biếu Lỗ Tiên sinh. Lúc hắn ra đến cửa thì Mục Chân Chân cũng đi theo ra ngoài, nói: - Thiếu gia, tiểu nữ cũng muốn đến cảm ơn Lỗ đại phu.

Trương Nguyên nói:

- Từ sau khi cha ngươi khỏi bệnh, hai cha con người chẳng phải đã đến cảm tạ rồi sao, giờ không cần đi nữa đâu.

Nhận ra vẻ mặt ngượng ngùng của cô thiếu nữ, hắn liền sửa lại lời nói:

- Vậy cũng tốt, đi với ta một chút cũng được.

Khuôn mặt Mục Chân Chân lập tức rạng rỡ hẳn lên. Tiểu nha đầu Thỏ Đình cầm một chiếc đèn lồng chạy tới: - Thiếu gia thiếu gia, có cần đèn không ạ? Trương Nguyên nhìn lên bầu trời, hoàng hôn đã buông xuống nhưng trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, liền nói:

- Ngày nắng ráo như thế này, đợi khi ánh trăng lên, còn sáng hơn cả đèn lông, Thỏ Đình, người về đi.

Thỏ Đình "ô" một tiếng, cầm theo đèn lồng trở về, hai búi tóc như hai cái tai thỏ lắc qua lắc lại. Là do Y Đình kẹp búi tóc của Thỏ Đình quá cao.

Trương Nguyên cùng với Vũ Lăng và Mục Chân Chân ra khỏi cửa, đi đến hiệu thuốc bắc của nhà họ Lỗ cách cây câu Vụ Lộ hai dặm. Lỗ Vân Cốc đang thảnh thơi uống trà ở hậu viện. Ban ngày người bệnh nhiêu, lúc này mới có thời gian nghỉ ngơi. Nhìn thấy Trương Nguyên, Lỗ Vân Cốc rất mừng rỡ:

- Giới Tử, đã lâu không gặp, học vấn tiến bộ rồi, thật đáng mừng.

Việc Trương Nguyên đấu trí với Diêu Phục trong tết Trùng Dương, đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi, Lỗ Vân Cốc tất nhiên có lời ngợi khen.

Mục Chân Chân quỳ xuống dập đầu cúi lạy, Lỗ Vân Cốc ngạc nhiên nói:

- Ấy, ấy, cô nương làm gì vậy?

Trương Nguyên cười nói:

- Chân Chân, ta nói rồi, không cần phải làm như vậy, Lỗ tiên sinh còn tưởng người đang cầu xin ông ấy đến khám bệnh đó, ông ấy khó khăn lắm mới được thảnh thơi một chút.

Mục Chân Chân đỏ mặt. Lỗ Vân Cốc nhớ ra, cười nói:

- Ta chữa bệnh có thu tiền đó, người là người hầu của Giới Tử, thanh toán xong rồi, người muốn thì hãy đến chỗ thiếu gia Giới Tử mà củi lạy.

Mục Chân Chân vẫn chưa đứng lên, nghe Lỗ Vân Cốc nói như vậy, xấu hổ nhìn Trương Nguyên, có ý muốn củi lạy, nhưng lại sợ Trương Nguyên không nhận.

Trương Nguyên vội nói:

- Ngươi mau đúng lên đi, còn muốn dập đầu nữa à!

Nói qua lại một hồi, Mục Chân Chân liền vội vàng đứng lên.

Lỗ Vân Cốc đích thân đi pha một ấm trà Tùng La đãi Trương Nguyên. Khi tách trà thơm được bung lên, hai người vừa thưởng trà vừa nói chuyện phiếm. Hồi lâu, Trương Nguyên lấy từ trong ngực áo ra một quyển sổ tay đua cho Lỗ Vân Cốc:

- Lỗ huynh, mời xem!

Lỗ Vân Cốc tưởng là Bát cổ văn do Trương Nguyên viết, liền cười nói: - Được, thật lấy làm vinh hạnh!

Vừa mở ra, sắc mặt của ông đột ngột thay đổi. Khi đọc thấy Chu thúc mẫu của mình vì bị Diêu Phục hãm hại cuối cùng phẫn uất quá mà tự vẫn, mặt Lỗ Vân Cốc đỏ bừng, thở hổn hển đứng lên, bàn tay nắm cuốn sách khẽ run. Vết thương tưởng chừng đã giấu kín mười mấy năm qua lại tái phát, đau xót đến thấu xương.

Trương Nguyên phất tay bảo những người khác lui ra rồi nói: - Lỗ huynh, Diêu Phục làm nhiều việc ác như vậy, đã đến lúc cần phải bị vạch trần rồi.

Lỗ Vân Cốc đóng sách lại, kích động nói:

- Giới Tử người nói đi, cần ta làm gì ?

Hai năm đầu khi thúc mẫu mới qua đời, Lỗ Vân Cốc vẫn còn là chàng thanh niên 16, 17 tuổi dẫn theo đứa cháu nhỏ, nhiều lần đi kiện Diêu Phục nhưng đều không có kết quả gì. Mấy năm nay chỉ biết im lặng nuốt hận. Hôm nay thấy Trương Nguyên muốn thu thập tội ác của Diêu Phục, ngọn lửa báo thù đột nhiên bùng cháy.

Trương Nguyên nói:

- Vào giữa tháng 11, quan Đề học sẽ đi tuần tra phủ Thiệu Hưng. Đến lúc đó, Lỗ huynh cùng với những người đã từng bị Diệu Phục hãm hại có thể cùng nhau tới chỗ quan Để học để kháo kiện Diêu Phục. Ta đoán loại người vô liêm sỉ như gã, nếu cuối tháng sau mà thua trong kì thi bắt cổ thì cũng không tự dâng trả khăn đội đầu đâu, nhất định phải nghĩ cách lột bằng được khăn đội đầu của gã xuống.

Lỗ Vân Cốc nói:

- Được, ta lập tức sai người đi Du Diêu gọi cháu trai của ta tới.

Trương Nguyên nói:

- Không cần vội, trung tuần tháng sau đi gọi người cũng chưa muộn. Lỗ Vân Cốc nói:

- Giới Tử, tháng sau người có nắm chắc phần thắng hay không? Tên Diêu Phục kia chẳng phải đã đi hối lộ khắp nơi rồi hay sao.

Trương Nguyên mỉm cười nói:

- Nhất định thắng! Nói đoạn hắn liền cất quyển sổ tay vào trong ngực áo, tiếp tục uống trà tán gẫu. Trong lòng Lỗ Vân Cốc vô cùng xúc động, khó có thể bình tâm được, liền sai tiểu đồng mang rượu đến rồi nói:

- Giới Tử, người uống trà, ta uống rượu. Đã nhiều năm rồi ta mới có một buổi tối cảm thấy tâm trạng khoan khoái đến vậy, nhất định phải uống vài chén.

Trương Nguyên khuyên nhủ:

- Lỗ huynh chở uống say, sẽ làm hỏng việc lớn?

Lỗ Vân Cốc sợ hãi nói:

- Hiền đệ dạy rất đúng!

Trương Nguyên vội nói:

- Đâu dám giáo huấn Lỗ huynh, nào, ta cũng cùng uống với huynh một chén, cạn chén!

Lúc từ hiệu thuốc bắc nhà họ Lỗ đi ra đã sang đầu giờ Hợi. Trăng đầu tháng chín tròn vành vạnh, treo lủng lo phía cuối chân trời. Lỗ Vân Cốc tiễn ba chủ tớ Trương Nguyên tới câu Vụ Lộ, còn một mục nói muốn tiễn họ về tận phú nhà họ Trương. Trương Nguyên cười nói:

- Lỗ huynh, không cần đâu, tôi đã có nữ hộ vệ đây rồi! Nói đoạn cười cười nhìn Mục Chân Chân khiến cho cô xấu hổ đỏ cả mặt. Lỗ Vân Cốc lần trước đã nghe Trương Nguyên nói, con gái Mục Kính Nam rất giỏi võ nghệ, liền cười nói: - Vậy thì tốt, ta cũng không tiễn nữa, ta vốn cũng chỉ là loại trói gà không chặt mà thôi. Ánh trăng đêm nay rất đẹp, hà tất phải đi quá vội, chẳng lẽ phải trốn tránh cả trăng hay sao?

Dọc đường về, Trương Nguyên đi chậm rãi, vừa đi vừa ngắm cảnh, Mục Chân Chân và Vũ Lăng theo sau. Mục Chân Chân thấy thiếu gia đang thưởng trăng, trong lòng chợt dậy lên dư vị vô cùng ngọt ngào. Đây là lần đầu tiên nàng được đi dạo cùng thiếu gia, hơn nữa còn là ban đêm.

Tiểu hề nô Vũ Lăng lại có chút chán chường, trắng đẹp như vậy, lại không phải đang ở nhà Vương lão gia. Vương lão gia bao giờ mới đi xa nhà đây?.

Từ lúc đi qua phố Thập Tự phía trước Phủ học cung, các cửa hàng hai bên đường đều treo đèn lồng rất cao, ngọn đèn dâu sáng trung làm che mờ ánh trăng.

Trương Nguyên quay đầu lại nhìn. Lúc này hắn mới phát hiện bộ quần áo màu đen của Mục Chân Chân có phần ngắn và chật hơn trước rồi. Thiếu nữ mười bốn tuổi chính là thời kì phát triển nhất, có phần còn nhanh hơn hắn. Cách đây hai tháng, lúc mới gặp nhau, Mục Chân Chân cũng không cao hơn hẳn là mây nhưng hiện tại thì đã cao hơn hẳn rồi.

Thật ra mấy tháng nay hắn cũng cao lên không ít, chỉ có Vũ Lăng vóc dáng vẫn vậy, là bởi chưa đến thời kì dậy thì đó thôi.

Mục Chân Chân phát hiện thiếu gia đang quan sát nàng, mặt nàng ửng đỏ, củi đầu nhìn đôi giày cỏ của mình, có chút tự ti.

Mục Chân Chân có nước da trắng như tuyết, lại càng nổi bật khi khoác trên mình bộ quần áo màu đen, khiến cho người khác phải chú ý. Chỉ có điều, trang phục cũ quá rồi, có phân xuề xòa khó coi.

Vừa đúng lúc đi ngang qua một tiệm may, Trương Nguyên liên gọi Mục Chân Chân đi vào cùng hăn, bác thợ may may cho nàng một bộ trang phục bằng vải bông, kích thước hơi rộng một chút vì Mục Chân Chân sẽ còn phát triển hơn nữa.

Cô gái đáng thương Mục Chân Chân chân tay vô cùng luống cuống, bộ dạng ngốc nghếch, để mặc cho người nữ thợ may đo vòng eo, ngực và thắt lưng cho mình.














trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.