Trong mắt nhiều người sống sót, lời nói của Đinh Cường chẳng khác nào một con dao sắc cứa ba tấc vào nơi trú ẩn.
Cũng có một số người sống sót kiên quyết đứng về phía nơi trú ẩn, tin rằng không nên thỏa hiệp. Nhiều người khác trong lòng bắt đầu dao động, bọn tiểu đệ của Đinh Cường âm thầm kích động cảm xúc trong lòng của những người khác
Nó như một xu hướng chung, áp chế trong lòng của mọi người.
Sắc mặt của Trần Hải Bình khó coi, không ngờ những người này đã chuẩn bị kỹ càng như vậy, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói như thế nào.
Tại thời điểm này, bên cạnh cửa thành
Ánh mắt Đường Vũ quét qua những người thức tỉnh này 1 cái.
Cũng không nói chuyện, cứ từng bước từng bước mà tiến lên.
Gót giày giẫm lên phiến đá, thanh âm không lớn nhưng trong trẻo đến không ngờ, vang lên bên tai mọi người.
Mặt sân trở nên yên lặng trong giây lát.
Chỉ có tiếng bước chân của Đường Vũ và tiếng thở nhẹ của những người sống sót.
Cuối cùng, Đường Vũ dừng lại và chỉ còn cách những người thức tỉnh vài mét.
Những người này, có tổng cộng có bảy người thức tỉnh, đã chiếm một nửa số người thức tỉnh bên ngoài nơi trú ẩn.
Có thể nói trong vùng hoang dã miễn cưỡng sống sót, có tư cách dựa vào lực lượng bản thân là đủ điều kiện để vào đội ngũ nơi ẩn núp, phần lớn có 1, 2 người thức tỉnh, điều này làm cho tỷ lệ người thức tỉnh trong nơi trú ẩn này tương đối cao.
Dù vậy, bảy người thức tỉnh, cho dù họ có đi đến nơi trú ẩn nhỏ nào, đều là một thế lực không thể coi thường.
Đối với những nơi ẩn núp bình thường thì như vậy.
Thật đáng tiếc.
Đường Vũ vẻ mặt lãnh đạm, " Là ai ban cho ngươi sự tự tin này. "
" Là ai đã cho ngươi để làm cho ngươi cảm thấy rằng không có các ngươi trong nơi trú ẩn, liền không thể chống lại ma thú."
" Là ai đã cho ngươi dũng khí đứng ở đây và thương lượng các điều kiện với ta?"
Đinh Cường sửng sốt.
Trong dự đoán của hắn, không có tình huống này.
Đặc biệt là giọng nói yếu ớt, nhưng tự do dâng trào trên khuôn mặt hắn như thể bóp nghẹt cổ họng hắn
Sau đó, hắn ta tức giận.
Một người bình thường thậm chí không phải là Người thức tỉnh ...
Khóe mắt Đinh Cường quét qua người thức tỉnh bên cạnh, sau đó quét qua Bành Ba cách đó không xa, trong lòng có chút tự tin. Đã điều kiện không đồng ý , vậy hãy để cho những người trong nơi trú ẩn nhìn xem, chúng ta không chỉ đủ tư cách để thương lượng các điều khoản, mà vai vế còn ngang bằng, không, thậm chí sức mạnh muốn vượt qua nơi trú ẩn của các ngươi.
Bành Ba liền hướng về bên này đi tới, hắn lộ ra nụ cười, "Giám đốc Đường, anh không phải muốn hỏi, tôi tự tin chỗ nào sao? Sau đó tôi sẽ nói..."
Lời còn chưa dứt.
Bành Ba bước tới chỗ Đinh Cường, sau đó ... bước tới, bước qua anh ta, đến chỗ Đường Vũ.
Muốn đổi bên sao.
Nhìn thấy vẻ mặt gớm ghiếc của Bành Ba, Đinh Cường trong lòng thầm nghĩ, Bành Ba nhanh lên a.
Nhưng mà, ngay sau đó, Bành Ba lên tiếng, giọng nói đó, so với vẻ mặt của hắn có vẻ đơn giản hơn một chút?
Đinh Cường không biết đây có phải là ảo giác hay không, liền nghe thấy Bành Ba nói nói, "Giám đốc, tôi muốn đăng ký tham gia đội tuần tra. Tôi nghe nói rằng đội tuần tra cơm nước tốt nhất, đây là sự thật phải không, và tôi còn nghe nói rằng sẽ có thêm phần thưởng thêm sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Mặc kệ, tôi vẫn là người đầu tiên đăng ký. "
" Nhân tiện, có phần thưởng nào cho lần đăng ký đầu tiên không? "
Bành Ba xoa xoa tay, trông hơi ... tương phản dễ thương nhỉ? ( như kiểu bé không đòi đc quà bé ứ về kaka )
Đinh Cường choáng váng, đầu óc trống rỗng.
Hình như cái kịch bản này có gì đó sai sai rồi?
Bành Ba là người thức tỉnh có năng lực, rõ ràng là con át chủ bài của anh ta, nhưng anh ta vừa nghe thấy cái gì? Bành Ba muốn tham gia nơi trú ẩn? !
Sức chiến đấu mạnh nhất của bên mình, trong nháy mắt đã trở thành người của đối thủ, cảm giác này Đinh Cường tức muốn hộc máu
Hắn trừng mắt nhìn Bành Ba.
Ban đầu, trong kế hoạch của hắn ta, nếu sức của phe mình và nơi trú ẩn tương đương nhau, thì hắn sẽ thương lượng với nơi trú ẩn, tốt nhất tìm hiểu rõ ràng nơi ẩn núp trữ đồ ăn địa phương, sau đó từ từ lên kế hoạch, nếu phát hiện rằng nơi trú ẩn thực lực yếu, vậy trực tiếp động thủ.
Liền đem nơi trú ẩn chiếm thành của mình.
Đây là kế hoạch A và kế hoạch B.
Hắn tưởng như vậy thật là tốt, nhưng không ngờ Bành Ba lại phản bội, hắn không hiểu được tại sao Bành Ba lại lựa chọn đứng về phía nơi trú ẩn dưới hoàn cảnh tốt đẹp như thế. Bành Ba không phải đối với nơi ẩn núp bất mãn sao.
Tuy nhiên, Đinh Cường biết rằng hiện tại, bọn hắn đã rơi vào thế yếu.
Không quan trọng, đã có phương án C cuối cùng.
Anh ta hít sâu một hơi nhìn Đường Vũ, " Giám đốc Đường, ta thừa nhận ngươi vẫn cao hơn ta 1 bậc, thế mà âm thầm lôi kéo Bành Ba rồi. Đãi ngộ có thể hơi giảm xuống, nhưng vẫn là câu nói kia chúng ta là người thức tỉnh, có tôn nghiêm của người thức tỉnh. Nếu các người chỉ muốn để chúng ta bán mạng, thì những người anh em đã thức tỉnh và ta, cũng như rất nhiều người sống sót không cách nào tán đồng nơi ẩn núp các người, không còn cách nào khác, chỉ đành rời khỏi nơi này, đến nơi khác trú ẩn! "
Đây là kế hoạch cuối cùng của hắn, lấy lui làm tiến!
Đinh Cường cho rằng điểm yếu của hầm trú ẩn là có quá ít người thức tỉnh, nếu Bành Ba tham gia thì sao? Người có năng lực thì như thế nào cũng chỉ là 1 người, không thể quán xuyến mọi mặt, hơn nữa bọn hắn bên này còn có bảy người thức tỉnh.
Nếu không có người thức tỉnh, nơi trú ẩn sẽ làm gì để chống lại ma thú? Không còn người sống sót, hàng ngày nơi trú ẩn làm gì để chở vật liệu?
Bây giờ hắn nghĩ rằng anh ấy đang gặp bất lợi và các điều kiện đã được giảm bớt. Nơi trú ẩn dù sao cũng nên đồng ý đi.
Bất cứ như thế nào, bọn hắn cũng là người thức tỉnh, một khi xung đột phát sinh, coi như nơi ẩn núp của ngươi chiếm ưu thế, cũng không thể cam đoan, sẽ không có tổn thất!
Thấy Đường Vũ nhẹ lắc đầu, có vẻ thở dài.
" Chỉ là ếch ngồi đáy giếng nhỏ bé, hạn chế trí tưởng tượng của ngươi. Hay như thế này đi, nếu như ngươi có thể đỡ lấy kiếm của La Triết, ta sẽ đồng ý mọi điều kiện mà ngươi muốn, nhưng nếu ngươi không thể đỡ lấy thì ..."
Đinh Cường tức giận.
Yếu đuối?
Hắn ta nhìn La Triết đang đứng bên cạnh Đường Vũ và không nói gì.
Khí tức không mạnh, một người vừa mới thức tỉnh, La Triết, cho dù có kỹ năng chiến đấu tuyệt vời đến đâu, cho dù khí thế của hắn ta mạnh đến đâu, liến 1 kiếm của hắn đều không tiếp nổi, mình bị xem thường quá rồi sao.
Không, đừng nói chỉ là đỡ 1 kiếm, cho dù là đối đầu với nhau, hắn cũng chưa chắc sẽ thua.
Phải biết rắng, hắn ta đã từng giết chết 3 con ma thú, người bình thường thức tỉnh hắn sẽ không để mắt đến
Đây là sự tự tin thực sự của hắn bắt nguồn từ thực lực của chính hắn ta!
Đinh Cường lấy hung khí ra, một thanh sắc bén Đại Khảm Đao, " Ta sẽ đón lấy, đừng hối hận là được. "
Mặt khá, La Triết cũng lấy ra vũ khí, thanh trọng kiếm khổng lồ
Dạng này trọng kiếm khổng lồ như vậy đối với nhiều người là không thể tin được, cho dù là người thức tỉnh cũng không thể nhấc lên được, thậm chí có thể nhấc lên, quả thực trọng lượng này có thể dùng trong chiến đấu sao?
Bành Ba lui về phía sau mấy bước, hai mắt mở to, ở cự ly gần đã quan sát được vị trong truyền thuyết "dũng sĩ. "
Ầm ầm ầm!
La Triết di chuyển, hắn chỉ nhẹ nhàng bước ra, trọng kiếm nặng nề chém thẳng xuống với áp lực gió.
Đinh Cường mở to mắt, chỉ cảm thấy một luồng gió thổi qua, như thể ... không có chuyện gì xảy ra.
Bỗng nhiên, trong người có chút cứng ngắc, suy nghĩ cũng dần trở nên lạnh lẽo, cúi đầu xuống liền thấy một đường máu kéo dài từ eo dưới bên phải đến trên vai trái.
Cái này……
Suy nghĩ của hắn dần dần chìm vào trong bóng tối, chỉ có những người thức tỉnh đứng xung quanh hắn mới có thể nhìn thấy đường máu này lan tràn như tranh vẽ, sau đó đột nhiên bùng phát, máu tươi phun ra.
Trong phút chốc, Đinh Cường chết ngay trước mắt.
Một số người thức tỉnh khác đã bị sốc.
Đây là vừa mới thức tỉnh? Bọn hắn gặp qua mạnh nhất người thức tỉnh cũng không có mạnh như vậy a! Lão Đinh đã giết qua ma thú, thậm chí 1 chiêu cũng không đỡ được, vậy bọn hắn thì sao, cũng giống như vậy thôi
Máu trên thắt lưng của Đinh Cường vẫn đang tuôn ra, họ dừng lại nhìn lần thứ hai, họ đã hiểu ngầm, quay đầu bỏ chạy, hiện giờ họ không còn quan tâm đến thủ hạ
Vài người bỏ chạy theo nhiều hướng khác nhau, từ quảng trường nhỏ này có vài con đường để đi xuống đồi, có vài người biết rằng họ không phải là đối thủ của La Triết, họ có thể sẽ nhanh chóng bị đuổi kịp.
Nhưng bọn họ có nhiều người như vậy, dù La Triết có hung dữ đến đâu cũng không thể phân thân ra được, ai mà bị La Triết lựa chọn thì xác định người đó xui xẻo thật sự.
Những người đồng mưu, gọi là huynh đệ ngày hôm qua, chỉ cảm thấy phần thắng đã ở trong tay, trong nháy mắt đã cao chạy xa bay.
Không ai quan tâm đến sự sống hay cái chết của người khác, thậm chí còn ước rằng người bạn đồng hành của mình có thể chạy chậm hơn để thu hút Lão Triết đuổi kịp, dạng này để mọi người thoát thân được.
Một người đàn ông râu ria xồm xoàm, chú ý tới động tĩnh phía sau, dường như không thấy ai đuổi kịp, đang vui vẻ thì đột nhiên có một thân hình mũm mĩm dừng lại trước mặt.
" Đó là một con robot khai thác."
Người đàn ông râu ria xồm xoàm hừ lạnh 1 tiếng, chỉ là 1 con robot khai thác, còn muốn ngăn cản đường đi của ta.
La Triết hắn ta chắc chắn không phải là đối thủ, nhưng đối với con robot này thì vừa đủ.
Râu quai nón dùng hết sức ra tay, muốn nhanh chóng thoát khỏi con robot này, sau đó trốn đi thật xa, cũng không bao giờ muốn gặp lại La Triết.
Hắn cầm rìu và dùng hết sức vung nó xuống, phát ra âm thanh xé gió.
Nhanh chóng và mạnh mẽ!
Con rối mũm mĩm hoàn toàn không thể phản ứng, chiếc rìu này đã cắt ngay chính giữa con rối!
Râu quai nón nở nụ cười trên má, hắn đang định bước sang một bên, đi ngang qua con rối bị gãy, đột nhiên có một lực phản kích cực lớn từ chiếc rìu, khiến anh suýt chút nữa không cầm được cán rìu.
Sau đó, hắn mới nhận ra rằng cú đánh mà hắn nghĩ rằng mình sẽ giết thế mà chỉ để lại một vết nứt nhỏ trên con robot khai thác, vết nứt này thậm chí không gây hại cho một con rối