Mùa thu phương bắc, trời cao xanh thẳm, mây trắng từng đóa, chim tước bay về phương nam tránh rét, gió thổi lá vàng rơi xào xạc, thực sự là một mùa thu thật đẹp!
Nhưng, lại có một số người không cho là như vậy.
Tây nam thành phố Cổ Lâm, có một dãy Thông Thiên sơn mạch, trong Thông Thiên sơn mạch có một ngọn núi đơn độc, tên là Nhất Chỉ sơn.
Núi không cao lắm, lại có thể từ xa xa nhìn thấy thiên trì, đáng tiếc là không thấy nước.
Trên núi có một cái miếu, tên là Nhất Chỉ miếu.
Trong miếu chỉ có trước sau hai gian, phía trước là miếu, phía sau là thiền phòng, cũng là nơi các hòa thượng sinh hoạt thường ngày… Khụ khụ, nói đúng ra, là chỗ ở của tiểu sa di Phương Chính, bởi cả tòa miếu này, chỉ có một mình hắn.
Ngay hôm qua, Nhất Chỉ thiền sư của Nhất Chỉ miếu đã giá hạc quy tây, tòa miếu nhỏ vốn đã rách nát, giờ lại càng thêm hoang vu.
Trong miếu chỉ có một cây Bồ Đề, năm xưa có một vị thổ hào phát hoành nguyện, để người đào nó từ phương nam tới đây trồng, có điều Bồ Đề đã gieo, còn thổ hào lại đã treo. Chùa miếu vốn định sẽ xây dựng thêm, giờ vẫn chỉ như vậy.
Cây Bồ Đề này dù đã trồng xuống, nhưng khí hậu mùa đông phương bắc lạnh giá, trồng xong liền chết, giờ chỉ còn thân cây khô, Phương Chính không từng nghĩ tới, đợi thêm mấy năm liền có thể chặt xuống làm củi đốt…
Lúc này, Phương Chính đứng dưới cây Bồ Đề, cầm một tờ giấy trong tay, ánh mắt lộ vẻ ai oán, ngẩng đầu nhìn trời, tuyên một câu phật hiệu:
- A Di Đà Phật, thực sự đúng là một ngày chó má, ta muốn hoàn tục a! Thế mà cho ta tờ công văn nát này làm cái gì? Chẳng lẽ vì một tờ công văn, ta phải làm trụ trì miếu hoang này? Cái miếu hoang này một không có tiền, hai không có người, ngay cả chút hương hỏa cũng không có, ngoại trừ uống gió, ẩm mưa, thực sự không thấy bất cứ chỗ tốt nào khác a!
- Ai… Ta chỉ muốn an an ổn ổn làm người bình thường, kết hôn sinh con, sau đó nhập thổ vi an, chẳng lẽ chỉ thế thôi mà cũng khó vậy sao? Lúc trước, lão hòa thượng nuôi ta không dễ, ta nhịn. Giờ lão hòa thượng đi rồi, ta còn phải ở chết dí trong cái miếu nát này? Không! Tuyệt đối không!
Nói xong, Phương Chính vò nát tờ giầy, ném vào gốc cây.
Sau đó liền về phòng, cầm túi hành lý, chuẩn bị đi!
Nhưng vừa bước ra tới cửa, Phương Chính ngừng lại, quay đầu nhìn lại tấm biển Nhất Chỉ miếu cũ nát, không nhịn được mà nghĩ tới lão hòa thượng Nhất Chỉ thiền sư đã nuôi hắn lớn. Nhất Chỉ thiền sư gọi là Nhất Chỉ thiền sư, bởi lão chỉ có một ngón tay. Một ngón tay có thể làm được gì? Đại đa số người e là đã phế, nhưng Nhất Chỉ thiền sư lại có thể tự mình cuốc ruộng trồng rau, sau đó xuống núi hóa duyên, bán thức ăn mà lấy tiền cho Phương Chính đi học, nuôi tới khi hắn học xong hết cấp ba.
Ngay tại chỗ này, Nhất Chỉ thiền sư đã đưa Phương Chính xuống núi cầu học.
Cũng chính ở chỗ cánh cửa này, mỗi lần Phương Chính trở về, đều sẽ nhìn thấy Nhất Chỉ thiền sư đứng ở cửa chờ hắn.
Chỉ có điều, năm qua năm, ngày qua ngày, Phương Chính càng ngày càng cao, Nhất Chỉ thiền sư lại càng ngày càng thấp, lưng ngày một còng xuống nghiêm trọng, bệnh phong thấp cũng không bỏ qua, nhưng Phương Chính chưa bao giờ nhìn thấy Nhất Chỉ thiền sư kêu khổ, lão luôn giữ miệng cười. Dùng lời của Nhất Chỉ thiền sư: Nhìn Phương Chính mỗi ngày đều khỏe mạnh, Nhất Chỉ miếu có người kế nghiệp, lão đều vui, đều thỏa mãn.
Mỗi lần nghe lời này, cái mũi của Phương Chính đều khẽ sụt sịt, thầm nói một câu: Hòa thượng này không giống Đại sư, không phải Đại sư nào mở miệng đều là thiền ngữ, khiến người tỉnh ngộ sao?
Đáng tiếc, học phí đại học quá đắt, cơ thể của Nhất Chỉ thiền sư dần không trụ được, không thể để Phương Chính học tiếp. Thế là Phương Chính về núi, làm bạn cùng Nhất Chỉ thiền sư.
Đáng tiếc, Nhất Chỉ thiền sư một mực không cho hắn làm việc, ngoại trừ đọc kinh phật cùng học phật pháp, các việc khác đều do Nhất Chỉ thiền sư làm.
Thoáng cái qua ba năm, Nhất Chỉ thiền sư vẫn về với tây phương cực lạc.
Phương Chính học hết ba năm cấp ba, bạn cùng lứa đoán chừng đã sắp tới năm tư đại học, còn hắn lại vẫn cứ ở cái Nhất Chỉ miếu này. Đối với việc này, Phương Chính đầy oán niệm, không chỉ một lần nói với Nhất Chỉ thiền sư muốn xuống núi tìm việc, sống cuộc sống bình thường, không muốn chịu khổ thêm.
Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt thống khổ của Nhất Chỉ thiền sư, Phương Chính đều không đành lòng nói nữa.
Phương Chính cảm thấy, hắn là Tôn Ngộ Không, Nhất Chỉ thiền sư là Kim Cô chú, cuốn lấy đầu hắn, khiến hắn vĩnh viễn không thể tự do.
Nhưng khi Nhất Chỉ thiền sư thực sự đi, hắn chợt nhận ra, hắn sai! Nhất Chỉ thiền sư không phải Kim Cô chú, mà là người thân nhất của hắn! Là cha, là mẹ, là hết thảy của hắn!
Thế là hắn khóc, quỳ gối trước mộ Nhất Chỉ thiền sư khóc một ngày, về núi, càng khóc tiếp bảy ngày!
Sáu ngày đầu thương tâm gần chết, ngày thứ bảy… là đói gần chết…
Cũng may ngày thứ bảy này, nhân viên chính phủ tới đưa gạo và mì, lại để lại tờ công văn này, trực tiếp chuyển chức Phương Chính từ sa di lên trụ trì! Mặc dù chùa miếu không thuộc phạm vi quản lý của chính phủ, việc tấn thăng cũng chỉ cần báo cáo đăng ký lên, nhưng một tờ công văn như thế cũng có chút tác dụng, chí ít từ giờ trở đi, Phương Chính chính thức trở thành người có đất nền.
Nhưng, Phương Chính cũng không tính tiếp tục làm hòa thượng, hắn muốn hoàn tục, lấy vợ sinh con, an an nhạc nhạc sống một đời! Hắn không muốn nghèo thêm nữa!
Nghĩ tới đây, Phương Chính quay đầu, nhìn về phía Tống Tử Quan Âm trong phật đường, giận dữ hét:
- Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chúng ta cung phụng các người lại phải chịu cảnh nghèo? Ta không hầu hạ nữa! Không làm! Đi!
“Ting!”
Đúng lúc này, một tiếng vang giòn dã vang lên trong đầu Phương Chính, Phương Chính giật nảy mình, hét lớn:
- Ai?
“Chúc mừng ngươi! Túc chủ, thỏa mãn điều kiện khởi động Phật Tổ hệ thống, thành công sở hữu một tòa miếu. Hiện tại, ngài được hưởng chư thiên thủ hộ, vạn giới gia trì.”
- Cái gì vậy?
Phương Chính cho rằng có người đùa ác, nhìn quanh bốn phía, lại không thấy ai!
Sờ khắp người, cũng chỉ có một cái điện thoại di động, là điện thoại Nokia đã cũ mèm, nghe gọi thoải mái, thậm chí dùng để đập quả hạch cũng được, nhưng ngoài ra, không dính dáng chút gì tới đồ công nghệ, càng không thể phát ra âm thanh.
“Ting! Ta là Phật Tổ hệ thống, ngươi là người được Phật Tổ chọn trúng.”
Hệ thống? Phật Tổ hệ thống?
Phương Chính đột nhiên ý thức được điều gì đó, kêu lên:
- Bàn tay vàng?
“Có thể hiểu như vậy.”
- Vậy ngươi có thể giúp ta được cái gì?
Phương Chính nói, sau đó cười khổ:
- Được, đừng nói nữa, ta chuẩn bị xuống núi hoàn tục, còn làm Phật Tổ cái gì chứ…
“Vinh hoa phú quý, nữ nhân!”
- Ta cảm thấy ta còn cần nghĩ một chút, kỳ thực ta vẫn có tuệ căn, chí ít Nhất Chỉ lão cha đã nói như vậy.
Phương Chính lập tức đổi giọng.
“Đều không cung cấp!” Hệ thống chậm rãi nói.
- Đậu xanh rau muống, ngươi đùa ta sao? Không chơi, xuống núi!
Phương Chính cầm hành lý muốn đi.
Thanh âm của hệ thống lại vang lên:
“Nhưng ta có thể giúp ngươi trở thành Đại sư được vạn người kính ngưỡng, biến Nhất Chỉ miếu thành chùa miếu lớn nhất thế giới!”