Phương Chính tự nhiên biết Vô Căn thủy của hắn tốt thế nào, nhưng nước này hắn không có ý định cho người khác uống, vừa uống cạn sạch, hắn còn phải đi múc nước! Đây chính là việc tốn thể lực!
-A Di Đà Phật, thí chủ không muốn như vậy, một người chỉ có thể uống một bát, đây là quy củ bản miếu. Một bát nước, đủ giải khát.
Phương Chính nói.
Mập mạp còn muốn nói điều gì, hầu tử lập tức nói:
-Mập mạp, anh bị sao đấy? Uống miếng nước mà thôi, cần gì phải thế? Đại sư, tôi sắp chết khát rồi, ngài mau mau múc một bát khác cho tôi đi?
Đối với Phương Chính, hiện tại hầu tử không dám dùng ánh mắt nhìn tên lừa đảo nữa, ngược lại thêm mấy phần tôn trọng.
Phương Chính gật gật đầu, xoay người lại, múc nước.
Mập mạp nói xấu sau lưng, lẩm bẩm phàn nàn nói:
-Thật là, tôi chưa bao giờ thấy qua tên hòa thượng keo kiệt như vậy, đến nước cũng chỉ cho một bát. Một bát một bát thôi, hơn nữa một cát bát nhỏ như vậy.
-Thôi, mập mạp, đừng nói nữa. Bát kia cũng không nhỏ, đây chính là bát nước lớn. Một bát lớn như vậy chắc tôi cũng chẳng uống hết đâu, một lát tôi đưa cho.
-Hai người các cậu chú ý một chút được chứ? Bên cạnh còn có một người độc thân đây này.
Giang Đình không chịu nổi, uy hiếp nói.
Gương mặt Nguyễn Dĩnh đỏ bừng, mập mạp một mặt đắc ý kêu lên:
-Giang Đình, cậu cũng nên tìm một đối tượng…
-Không cần cậu quản.
Giang Đình vừa nghiêng đầu, đã thấy Phương Chính bưng một cái bát đi ra, trong bát chứa đầy nước, Phương Chính đi cũng không chậm, mặt đất cũng không phẳng lắm, nhưng nước lại không rơi ra giọt nào.
Nhìn đến đây, trong lòng Giang Đình âm thầm kỳ lạ, suy nghĩ, hẳn nước này có vấn đề? Nếu không, tại sao nước lại không tràn ra.
Nhưng hồ nghi thì hồ nghi, hầu tử đã tiếp nhận cái bát kia, kết quả nước lại lập tức đổ ra.
Giang Đình thế mới biết, nước không có vấn đề, là người có vấn đề! Trong lòng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, hòa thượng này rốt cuộc làm thế nào?
Mập mạp đứng bên cạnh nhìn hầu tử, nhìn chằm chằm nước, thấy tên kia chưa uống, không nhịn được hỏi:
-Hầu tử, nếu cậu không khát, để tôi uống giúp.
-Cút sang một bên.
Hầu tư nói xong, lắc lắc bát, kết quả nước rơi ra ngoài, mập mạp một mặt nhăn nhó nói:
-Hầu tử, đừng nhăn nhó, để tôi giúp ông liếm!
-Cút!
Hầu tử thật sự bị bộ dáng của mập mạp làm cho buồn nôn, hắn xoay người một cái, hơi ngửa đầu uống một hớp lớn!
Nhưng mà sau một khắc, con mắt hầu tử trừng trừng, ngay sau đó, đột nhiên ngừng lại, thận trọng bảo vệ bát trong ngực.
-Hầu tử, đây làm gì vậy? Thế nào không uống? Có phải đã uống no rồi phải không? Để tôi giúp ông uống.
Mập mạp đi lên.
-Mập mạp chết bầm, làm sao anh có thể mặt dày mày dạn muốn nước uống như vậy. Hóa ra trong đây có môn đạo! Nói cho anh biết, nước này là của tôi, một giọt cũng đừng nghĩ đụng!
Hầu tử gắt gao bảo vệ bát trong ngực.
Mập mạp mím môi, nuốt nước bọt nói:
-Nói chuyện thế nào đây? Tôi là người như vậy? Cậu uống nhanh lên để lão bà tôi uống!
Hầu tử quay người lại, chỉ cảm thấy bả vai trầm xuống, vừa nghiêng đầu, lại thấy mập mạp ghé vào trên bả vai hắn, đưa đầu, nhô đầu lưỡi ra, bỗng nhiên cuồng liếm bát nước này.
-Mẹ kiếp!
Hầu tử phát hỏa.
Những người khác thì trợn tròn mắt!
Phương Chính cũng có chút mộng, hắn biết nước này phi thường tốt, có thể giúp người ta giảm bớt mệt mỏi, hơn nữa tăng cường làm sảng khoái tinh thần, loại cảm giác khiến toàn thân thư sướng kia, tuyệt đối so với hút ma túy còn sướng hơn! Chờ nói chi là những người tham ăn tục uống kia.
Có điều hành động lần này của mập mạp để Phương Chính thật sự bó tay, hắn cũng đang lo lắng và suy nghĩ có nên rót cho tên mập mạp này thêm một chén nữa không?
Nhưng vừa nghĩ đến lúc trước khi con hàng này tiến vào, biểu lộ vô cùng hỗn láo, Phương Chính lập tức từ bỏ ý nghĩ này.
Giang Đình, Lư Tiểu Nhã, Nguyễn Dĩnh ba người thì triệt để ngơ ngác, không rõ hai người này rốt cuộc đang làm trò quỷ gì.
Không đợi ba người đặt câu hỏi, hầu tử một cước đá văng mập mạp, cả giận nói:
-Mập mạp chết bầm, anh quá phận! Đây là nước của tôi!
Mập mạp buông buông tay xuống:
-Không nhịn được, nếu cậu không chê, cậu cứ uống đi. Nếu không đêm nay tôi mời cậu đi Đại Hồng lâu xoa một bữa tiệc lớn! Ăn cái gì cậu có thể chọn, tôi mời! Nhưng phần nước còn lại, cậu phải cho tôi!
Hầu tử thở phì phò nhìn chằm chằm mập mạp, nói:
-Mập mạp, anh tuyệt đối cố ý!
Lư Tiểu Nhã thì lại gần nói:
-Mập mạp, anh nói thật chứ? Mời khách tại Đại Hồng lâu?
-Nhất định! Tiểu Nhã, nếu cô nhường bát nước kia cho tôi, ca ca giúp cô mua một cái túi xách LV mới nhất? Thế nào?
Mập mạp lập tức nói.
-Thật? Nhưng…
Lư Tiểu Nhã đang muốn mở miệng.
-Không được!
Hầu tử đột nhiên kêu lên:
-Tuyệt đối không được! Tiểu Nhã, em uống của em đi. Tên mập mạp chết bầm này làm hỏng nửa bát nước của anh, còn muốn gạt nước của em? Không có cửa đâu? Không phải túi xách LV sao? anh mua cho em!
-Hầu tử, anh thật tốt.
Lư Tiểu Nhã cười nở hoa, cô cũng tò mò, nước này rốt cuộc có mị lực gì để hai tên dở hơi này làm ầm ĩ đến vậy.
Mập mạp nói:
-Hầu tử, vậy cậu kia xử lý thế nào với nửa bát nước kia?
-Ừng ực!
Hầu tử trực tiếp uống một ngụm hết sạch!
Phương Chính hai mắt lật một cái, xoay người sang chỗ khác, thật là buồn nôn… Không nhìn được!
Lư Tiểu Nhã, Nguyễn Dĩnh, Giang Đình cũng không chịu được, quay người.
Mập mạp trợn tròn mắt, kêu lên:
-Tôi, cậu… Cậu thật đúng không chê?
Hầu tử hừ hừ nói:
-So với nước này, chút nước bọt kia của anh đáng cái gì?
-Đại sư, một bát tiếp theo là của tôi?
Lư Tiểu Nhã thật sự quá hiếu kỳ, không nhịn được, chạy đến trước mặt Phương Chính hỏi.
Phương Chính gật đầu nói:
-Đúng thế.
Lư Tiểu Nhã nhận lấy cái bát trong tay Phương Chính, nhẹ nhàng nhấp một miếng, mười phần thục nữ. Động tác thanh tao lịch sự, hiển nhiên mặc dù cô thoạt nhìn hoạt bát hiếu động, kỳ thật vẫn là nữ nhi có giáo dưỡng.
Có điều sau một khắc...
Lư Tiểu Nhã khẽ đảo bát, cô đông cô đông ừng ực uống thả cửa.
Hầu tử và mập mạp đang ầm ĩ bên kia thấy vậy, lập tức ngừng lại. Mập mạp đá hầu tử một cước, hầu tử thử thăm dò nói:
-Tiểu Nhã, để cho anh một ngụm thôi?
Ba!
Lư Tiểu Nhã một bàn tay đập lên đầu hầu tử, một tay nâng bát, uống một hơi cạn sạch!
Đổ nửa ngày, xác định không có nước, lúc này mới lưu luyến không rời buông bát xuống, sau đó mắt trừng lớn một cái, hừ hừ nói:
-Hầu tử thối, nước ngon như vậy, anh lại không để lại cho em một ngụm, còn dám mở miệng xin sao?
Hầu tử lập tức khóc, tình cảm Lư Tiểu Nhã còn nhớ thương nước của hắn? Thật sự là mất cả chì lẫn chài... Có điều hầu tử lập tức nói:
-Anh định để lại cho em! Nhưng bị mập mạp liếm lấy rồi! Nước thế này, anh làm sao có thể đưa cho em? Cho em, em có thể uống?
Lư Tiểu Nhã âm trầm nhìn về phía mập mạp, mập mạp hơi rụt rè, nói nhỏ:
-Cơm tối, tôi mời!
Lư Tiểu Nhã lập tức cười.
Khi mấy người đang nói chuyện, Phương Chính lại lấy ra hai bát nước, hỏi: