Chương 46: Chấn Kinh: Phương Trượng Và Sói Lại Ở Trên Núi. . .
Nhìn cây bồ đề, niệm niệm phật kinh, lòng rộn ràng cuối cùng triệt để yên tĩnh trở lại, không hề bận tâm.
Đúng lúc này, Độc Lang trở về, biểu thị đã hoàn thành nhiệm vụ.
Phương Chính càng thêm yên tâm, lúc này mới mở hàng chuyển phát nhanh ra, bên trong có một chiếc điện thoại vô cùng tỉnh xảo.
-Chiếc điện thoại thật xinh đẹp! Ha ha, sớm nghe nói nói điện thoại Smartphone bây giờ rất trâu bò, không ngờ ta cũng có thể được dùng. Điện thoại cũ rẻ rách kia cuối cùng cũng có thể nghỉ việc.
Phương Chính cười ha ha, móc ra điện thoại di động.
Hắn nghiên cứu nửa ngày mới lấy thể Sim điện thoại cũ nhét vào điện thoại mới, theo điện thoại mới khởi động, tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên, Phương Chính có loại cảm giác như ăn tết!
Hắn một mực ngóng trông làm điện thoại nhìn đẹp hơn một cái, đáng tiếc, hệ thống không cho. Trông cậy vào những người khác? Dưới núi không có cha mẹ, trên núi không có tiền, hắn cũng chỉ có thể nằm mơ ngẫm lại. Vạn vạn không ngờ, mộng đẹp lại thành sự thật!
-Ha ha, cuối cùng có điện thoại di động mới, không tệ, không tệ! Ân, đây cũng là thứ đáng tiền trên người, ngươi!
Phật vạc trong tay Phương Chính, tăng y, bảng hiệu đều là bảo bối có giá trị liên thành, có điều những thứ này đều không thể bán, bởi vậy chiếc điện thoại ngược lại có thể bán này, trở thành thứ đáng tiền nhất.
Lại thêm, bản thân Phương Chính là người trẻ tuổi, mặc dù đạt được hệ thống, cũng không có khả năng thật sự bình tĩnh lại!
Hắn nhanh chóng lấy ra Khai Quang phù, trực tiếp đập lên chiếc điện thoại mới.
Khai Quang phù bộp một tiếng, nổ thành một màu hào quang vàng, bao phủ phía trên chiếc điện thoại, sau đó quang mang thua lại, chui vào bên trong điện thoại di động.
Phương Chính vội vàng thử một chút, phát hiện, điện thoại di động này tựa hồ không có biến hóa gì lớn.
-Hệ thống, ngươi xác định cho ta đúng là hàng thật!
Phương Chính không ngừng loay hoay điện thoại, điện thoại cao cấp như vậy, hắn chưa tiếp xúc qua.
Chỉ cảm thấy, màn hình hoạt động vô cùng thông thuận, các loại phần mềm bên trong đều mở nhanh, ánh sáng màn hình này để ánh mắt của hắn cực kỳ thoải mái.
Đáng tiếc hệ thống không phản ứng Phương Chính, Phương Chính cũng từ bỏ, lại chơi một hồi, download Wechat mới, nhìn tin nhắn một chút, quả nhiên phát hiện tin nhắn Phương Vân Tĩnh gửi cho hắn:
-Đại sư, điện thoại hẳn đã gửi đến rồi đi? Lễ vật của chúng tôi thế nào, ngài có thích không? Không chê điện thoại cũ của đại sư, nó thật sự chụp ảnh quá kém. Dùng điện thoại mới này chụp hai bức ảnh đẹp cho chúng tôi đi, ha ha.
Phương Chính trả lời một câu:
-Đa tạ chúng thí chủ tặng quà, có rảnh thì lên núi chơi.
Bên kia vẫn chưa phản hồi, hẳn Phương Vân Tĩnh không online.
Phương Chính cầm điện thoại di động, suy nghĩ chụp cái gì đây?
Đứng dưới cây bồ đề, Phương Chính làm kiểu chắp tay trước ngực, sau đó định thời gian chụp ảnh, răng rắc một tấm!
Lại chụp một tấm ngoài cửa, sau đó ra khỏi chùa, chụp một kiểu bên bờ vực…
Lần đầu tiên dùng điện thoại xin chụp ảnh như vậy, Phương Chính chơi quên cả trời đất! Độc Lang ngay từ đầu không rõ Phương Chính đang làm gì, chờ đến khi Phương Chính khoe khoang với nó một chút, nguyên bản phong cảnh bức ảnh đột nhiên thay đổi.
Tấm thứ nhất, phía sau Phương Chính là trời xanh mây trắng, còn có một gốc cây tùng, Phương Chính biểu lộ tiếu dung, răng rắc!
Một cái đầu chó không biết từ đâu xuất hiện, chặn hơn phân nửa ống kính!
-Chó chết, đi một bên! Che mất ống kính!
Phương Chính nhắc nhở, Độc Lang chạy sang bên khác.
Tạo kiểu dáng mới!
Răng rắc!
Dũng quần Phương Chính lại chui ra cái đầu chó!
-Chó chết, ngươi không thể yên tĩnh một chút sao? Đi tránh qua một bên đi, không cho phép tới gần cái này!
Phương Chính thật sự bất đắc dĩ.
Răng rắc!
Bên cạnh ảnh chụp xuất hiện một cái móng vuốt!
-Chó chết, ngươi đi ra kia cho ta, không cho phép thò đầu ra! Đứng trước cái cây kia, không cho phép nhúc nhích!
Phương Chính xác định bản thân có thể hoàn toàn ngăn cản Độc Lang, lại chụp!
Răng rắc!
-Chó chết, ngươi... Ngươi có thể không nghịch được không! Ai dạy tư thế này cho ngươi, làm sao lại đẹp như vậy!
Phương Chính sắp điên rồi, Độc Lang hoàn toàn không chịu đi chỗ khác, có điều con hàng này lại nằm sấp trên tàng cây, đứng thẳng người lên, đùi phải đạp phía trước, tạo hình thật giống mỹ nữ trên tạp chí… Còn biểu tình kia, hề hề, để người ta thật sự quất nó một cái!
Liên tục mấy lần bị quấy rầy, Phương Chính cũng từ bỏ, dứt khoát kéo Độc Lang đến, chụp ảnh chung!
Thế là, Phương Chính một tay dựng thẳng trước ngực, một cái tay đè đầu Độc Lang không an phận kia xuống.
Cũng may Độc Lang này cũng khôn khéo, chỗ tốt đã lấy được, không láo nháo nữa.
Nó ngoan ngoãn phối hợp Phương Chính, một hồi ngửa đầu, đứng ngạo nghễ quần hùng, một hồi nằm phục trước mặt Phương Chính, như Thần Khuyển hộ pháp.
Sau khi đầu Độc Lang này nghiêm túc, bắt đầu biểu hiện ra vẻ cao ngạo, lãnh diễm, bá khí mười phần!
Phương Chính xem hết ảnh chụp, trong lòng vô cùng ghen ghét, gia hỏa này lại chiếm hết ảnh hắn!
Có điều, cũng may mặc dù Độc Lang chiếm hết ảnh, nhưng Phương Chính dưới đầu bạch lang này như con bê con, trông càng xuất trần, thần bí! Toàn bộ cảnh sắc Nhất Chỉ sơn, cũng trở nên đẹp hơn rất nhiều.
Một lần chụp hơn trăm tấm, Phương Chính mới chơi tận hứng
Sau khi đuổi Độc Lang, Phương Chính lập tức gửi những hình ảnh này cho Phương Vân Tĩnh, kết quả phía trên xuất hiện khung chat, hỏi Phương Chính có gửi ảnh HD không?
Phương Chính nghĩ nghĩ, trực tiếp lựa chọn gửi đi.
Phương Vân Tĩnh vừa vặn online, vừa nhìn thấy có ảnh chụp truyền tới, tiện tay ấn mở, kết quả Vương Thiền giật nảy mình, kêu lên:
-Mã Quyên, cậu xác định mua cho đại sư chiếc điện thoại giá một một ngàn một trăm tiền?
Mã Quyên đang ngồi ăn trên giường, nói:
-Đúng vậy, thế nào? Chúng ta không phải cùng đi mua sao? Có vấn đề gì hử?
-Không phải đâu? Điện thoại bình thường này lại chụp ảnh lợi hại như vậy? Cậu mau đến đây nhìn này, đại sư chụp ảnh thật đẹp! So với máy Canon còn đẹp hơn nhiều!
Phương Vân Tĩnh kêu lên.
Mã Quyên bò lên xem xét, gói khoai tây chiên trong tay lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất. Ảnh chụp đã bày ra trên máy vi tính, dưới chế độ 1080 thật sự vô cùng rõ ràng! Bức ảnh này không thể nói xinh đẹp, chỉ có thể nói độ sắc nét phi thường cao! Phi thường chân thực! Chân thực giống như tận mắt nhìn thấy! Mà không giống như chụp ra!
Máy ảnh bình thường chụp ảnh chụp sẽ có sai lệch ít nhiều, ảnh trong tấm ảnh so với mắt thường nhìn thấy tự nhiên hoàn toàn khác biệt.
Nhưng ảnh chụp này so với mắt thường nhìn thấy lại giống nhau như đúc! Phi thường chân thực!
Mã Quyên thử nghiệm phóng đại, kết quả hai người khiếp sợ phát hiện, ảnh chụp này lại có thể một mực phóng đại!
Thậm chí có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt Phương Chính! Trên đầu Độc Lang, ngân bạch mao lại có hoa văn bông tuyết!
Thậm chí có thể phóng đại nhìn ra một con sóc bé bé đáng yêu đằng xa xa!
Nhìn đến đây, hai người đều trợn tròn mắt!
-Vân Tĩnh, chúng ta có phải bị đại sự lừa không? Hắn dùng siêu cấp máy ảnh DSL chụp? Có điều tớ chưa từng nghe nói máy ảnh DSL này có thể lợi hại như vậy.
Mã Quyên nói.
Phương Vân Tĩnh gật đầu nói:
-Cái này vẫn chưa đáng sợ, mà phương thức áp súc nén dung lượng tấm ảnh này! Bức ảnh chân thực thế này, dung lượng khẳng định cao đáng sợ, nhưng dung lượng của nó chỉ có mấy trăm kb. Cái này quả thật không hợp lý…