Ngô Hải bị Bàng Vĩ khinh bỉ một trận như thế, cũng hoài nghi bản thân hoa mắt, mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không muốn quay lại. Hai người cứ thế mà đi...
Mà giờ khắc này, Hàn Khiếu Quốc đã lạnh đến mức xương cốt cũng sắp đông cứng, miệng môi tím tái, sắc mặt trắng bệch, trong mắt đều là vẻ tuyệt vọng, nhưng mà hắn vẫn không cam tâm, cắn chặt hàm răng gắt gao... Trước mắt có chút mơ hồ, trong cơn hoang mang, hắn dường như thấy được vài bóng người, một trong số đó là một nhân viên áp tải, rất quen thuộc...
Một khắc này, Hàn Khiếu Quốc bừng tỉnh đại ngộ, bò dậy từ dưới đất, kêu lên:
- Đại sư, tôi biết sai! Tôi không nên giết người, không nên giết nhân viên áp tải kia!
Hàn Khiếu Quốc nói xong, lại không thấy Phương Chính có phản ứng gì, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ lại sai...
Mà giờ khắc này, Phương Chính đang ở trong bếp nhóm lửa a...
Hô! —— hô! ——
- Đáng chết, bó củi ẩm một chút, lại khổ như vậy đây.
Phương Chính chổng mông lên, thổi bếp lò, khói đen cuồn cuộn, nếu không có tăng y màu trắng bảo hộ, đoán chừng hòa thượng trắng trẻo đã lập tức biến thành hòa thượng đen thui.
Phương Chính dốc sức thổi nửa ngày, cuối cùng cũng nhóm được lửa, duỗi ra hai chân, sưởi ấm, dễ chịu rất nhiều.
- Ai, không có giày vẫn là không thoải mái a... Vẫn là nghèo rớt mồng tơi a, một cây dù duy nhất cũng đã hỏng, nếu có thể ngăn được một chút nước mưa, giày cũng sẽ không ướt đẫm nhanh như vậy.
Phương Chính than thở.
Đúng lúc này, Độc Lang ngoắt ngoắt cái đuôi chạy vào, kêu ô ô ô vài tiếng.
- Cái gì? Hắn nói hắn hối hận vì đã giết người? Hài tử ngoan, rốt cục cũng tỉnh ngộ! Đi, theo ta đi nhận người!
Phương Chính nhanh chóng đứng dậy, đi ra ngoài, chờ lâu, cũng sợ Hàn Khiếu Quốc chết rét. Nếu vậy thì hắn đúng là nghiệp chướng nặng nề, cho nên hắn một mực để Độc Lang canh giữ ở cửa trước, nếu như Hàn Khiếu Quốc không chịu nổi, thì mang Hàn Khiếu Quốc vào trong.
Quả nhiên, khi Phương Chính đi tới cửa, lập tức nghe thấy Hàn Khiếu Quốc hữu khí vô lực kêu lên:
- Đại sư, tôi biết sai! Tôi không nên giết người, không nên giết nhân viên áp tải, cũng không nên đi làm lính đánh thuê cẩu thí gì kia... Đời tôi giết người giết rất nhiều, hai tay dính đầy máu tươi, tôi đáng chết! Tôi thật sự đáng chết! Nhưng hiện tại tôi không thể chết a...
Két!
Cửa lớn mở ra, Hàn Khiếu Quốc một mực dựa lưng vào cửa lớn, cửa mở ra sau, trực tiếp ngửa đầu ngã tới.
Phương Chính cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt Hàn Khiếu Quốc đã bắt đầu mơ hồ.
Mà Hàn Khiếu Quốc trong cơn mơ hồ lại thấy được một hòa thượng một thân tỏa ra Phật quang vô cùng thần thánh hiện ra trong ánh mắt của hắn, một khắc này, hắn biết, hắn được cứu! Đồng thời, một hòa thượng áo trắng thần thánh đã lưu lại trong lòng hắn một dấu ấn thật rõ ràng.
Phương Chính đưa Hàn Khiếu Quốc đến phòng nghỉ ở hậu viện, bếp lửa đang vượng, lột quần áo của Hàn Khiếu Quốc, treo ở một bên để hong khô, xối một thùng nước nóng đã sớm chuẩn bị, thân thể Hàn Khiếu Quốc cũng sạch sẽ. Lại dùng tấm chăn bông duy nhất trùm lên cho hắn.
Rốt cục Hàn Khiếu Quốc cũng đã thăm thẳm tỉnh lại, nhìn lò lửa trước mắt, chăn mền, cùng một bát nước và một bát cơm đặt ở trước mắt, Hàn Khiếu Quốc lập tức khóc.
- Phù phù!
Hàn Khiếu Quốc quỳ gối trước mặt Phương Chính, cúi đầu lạy bái:
- Đa tạ ân cứu mạng của đại sư! Đa tạ đại sư!
Phương Chính bình tĩnh nhận bái, đồng thời trong lòng cũng có chút cảm thán, lúc đầu hắn chỉ là muốn thử một chút, để Hàn Khiếu Quốc cải tà quy chính, bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật. Chỉ là không nghĩ tới, vấn đề này càng đi về sau, càng khiến cho hắn khó mà xem chuyện này như một nhiệm vụ để xử lý. Tình người ấm lạnh, tâm tự biết.
Cuối cùng, sau khi Hàn Khiếu Quốc ngất đi, hắn vẫn làm một chút sự tình hắn cho là đúng, về phần có thể để cho đối phương cải tà quy chính hay không, ngược lại trở nên không trọng yếu.
Giờ khắc này, Hàn Khiếu Quốc chân thành lễ bái, vẫn là khiến nội tâm Phương Chính tràn đầy cảm giác thỏa mãn, cảm giác tự hào.
- Đây chính là giúp người làm niềm vui a, niềm vui của đại sư, quả nhiên không phải tiền tài đơn giản như vậy, thật sự sảng khoái…
Phương Chính thầm nhủ trong lòng.
- A Di Đà Phật, cứu một mạng người hơn xây bảy tầng phù đồ, bần tăng cũng chỉ là làm việc mà thôi, thí chủ mau đứng lên.
Phương Chính nói.
Hàn Khiếu Quốc ngồi xuống, cũng không dám ngồi ghế, mà là cung kính đưa ghế cho Phương Chính. Hắn phát hiện, trong phòng này, chỉ có một cái ghế như thế...
Trên thực tế, trong viện tự này của Phương Chính, cũng không có ghế gì. Bình thường hắn ở bên ngoài, đều là lấy đá lớn dùng như ghế. Những thứ giống như ghế, thật đúng là hiếm có, về phần ghế chính tông? Đó càng là hàng xa xỉ, không có!
Phương Chính cũng không khách khí, vừa rồi là Hàn Khiếu Quốc bất tỉnh, giường còn không có ấm, nên mới để cho hắn ngồi bên cạnh bếp lửa. Cuốn chăn mền, Phương Chính còn phải vịn mới không bị té ngã.
Bây giờ Hàn Khiếu Quốc đã tỉnh, Phương Chính đương nhiên ngồi xuống.
- Uống nước, ăn chút thức ăn đi.
Phương Chính chỉ vào nước và thức ăn trên bàn, nước là nước trong vạc Phật, thức ăn là bát cháo, gạo là gạo phổ thông. Nhưng mà sau khi dùng nước trong vạc Phật để nấu, cũng phải thơm ngon hơn cháo bình thường nhiều.
Hàn Khiếu Quốc cũng là đói chết, sau khi cảm tạ một câu, sói nhai hổ nuốt uống sạch sẽ một bát cháo, gọi thẳng đây là món cháo ngon nhất hắn từng ăn trong đời.
Phương Chính rất muốn nói một câu:
- Anh nói đúng!
Nhưng nói ra lời này, quá trang bức, cho nên bỏ đi.
Hàn Khiếu Quốc đã ăn xong, Phương Chính nói:
- Nếu anh biết bản thân đã sai, vậy sau này anh dự định thế nào? Tiếp tục chạy? Trốn vào núi sâu, vĩnh viễn không ra?
Hàn Khiếu Quốc hơi trầm ngâm một chút, sau đó lắc đầu nói:
- Đại sư, thực không dám giấu giếm, ngày mai tôi phải xuống núi ngay. Tôi không chạy về phía sau núi, mà là cược bọn hắn sẽ đến sau núi tìm kiếm tôi, tôi có thể thừa dịp lơi lỏng mà trở về trong thành phố. Tôi dùng dược thủy xử lý mùi trên người ta, cho dù bọn hắn có chó nghiệp vụ cũng không làm gì được. Chỉ cần tránh thoát cuộc lùng bắt của bọn hắn trong hai ngày này, là xem như ổn thỏa. Chỉ là không nghĩ tới, bọn hắn sẽ ngăn chặn đường xuống núi...
- Đường núi bị cảnh sát ngăn chặn, anh làm sao xuống núi?
Phương Chính có chút khó chịu, con hàng này còn muốn chạy trốn sao! Không thể quay đầu là bờ?
Hàn Khiếu Quốc cười khổ nói:
- Dù có ngăn tôi cũng phải xuống núi, có liều mạng cũng phải xông ra! Rạng sáng tôi sẽ xuất phát...
Phương Chính không nói gì, hắn đang suy nghĩ, con hàng này chấp mê bất ngộ như thế, có nên một bàn tay đập cho bất tỉnh rồi ném cho Ngô Hải để hắn đi tranh công hay không.
Hàn Khiếu Quốc lại không biết Phương Chính đang suy nghĩ gì, thấy Phương Chính không nói lời nào, dáng vẻ chân mày hơi nhíu lại, cũng biết chắc hẳn hành vi của bản thân đã khiến đại sư thương tâm. Trong lòng không đành lòng, nói:
- Đại sư, tôi cũng có nỗi khổ tâm, không có cách, tôi nhất định phải xuống núi.
Phương Chính ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Hàn Khiếu Quốc, lại không nói gì, tựa hồ đang chờ giải thích phía sau.
Hàn Khiếu Quốc thở dài một tiếng nói:
- Đại sư, tôi đã làm lính đánh thuê nhiều năm, kỳ thật, tôi đã chịu đựng đủ thời gian giết người liếm máu. Tôi cũng muốn sống bình yên cả đời, nhưng mà trời cao không cho tôi đường sống a. Nửa tháng trước, con gái của tôi kiểm tra ra bướu não. Con bé mới ba tuổi! Ba tuổi a! cậu không biết lúc con bé nó cười lên xinh đẹp bao nhiêu đâu, tựa như một tiểu thiên sứ! Thuần khiết như vậy, xinh đẹp như vậy. Nhưng mà... Bác sĩ nói con bé không sống được lâu. Muốn kéo dài tính mạng, giá cả các loại thuốc thang căn bản không phải chúng tôi có thể gánh vác nổi.