- Tiểu hòa thượng, sao đầu óc cậu lại bảo thủ như thế chứ? Hiện tại chùa miếu nhà ai mà không hận không thể được phóng viên đến nhà phỏng vấn đưa tin? Mới ba ngày trước thôi, tôi còn được Bạch Vân tự mời, để chúng tôi đi làm một chuyên đề cho bọn hắn đây. Cậu ngược lại hay rồi, chúng tôi tự tìm tới cửa, còn đóng cửa không chịu gặp. Cậu làm như thế, cẩn thận sau này chúng tôi sẽ không tiếp tục đưa tin cho chùa miếu của cậu. Đến lúc đó, nơi này của cậu sẽ thật là vắng như chùa Bà Đanh.
- A Di Đà Phật, các vị thí chủ không cần nhiều lời, dùng đất Phật môn làm nơi tranh tài, đây là chuyện tuyệt đối không thể. Hôm nay chùa miếu này đóng cửa từ chối tiếp khách, tạm biệt.
Nói xong, Phương Chính phất ống tay áo một cái, cầm lấy khăn lau đi về phía Phật Đường. Chuyện này tuyệt không thể dây dưa, đối phương nói mê người như vậy, hắn thật sự sợ bản thân nhịn không được mà đáp ứng. Đến lúc đó, khoan nói đến khấu trừ mức độ hoàn thành nhiệm vụ, bị khấu trừ công đức thì thật sự thảm rồi! Hắn mới có 16 điểm công đức, khấu trừ cũng không đủ, vạn nhất dẫn tới nghiệp hỏa, cuộc sống sau này sẽ thế nào?
Tiếng bước chân của Phương Chính đi xa, mấy người phía ngoài cửa đưa mắt nhìn nhau, không biết tiếp theo nên làm sao mới được.
- Tỉnh Nghiên, cậu vẫn nên mặc lại quần áo cho đàng hoàng đi.
Thái Phương nhìn Tỉnh Nghiên còn đang ngẩn người, nhịn không được nhắc nhở.
Mà mấy tên nam nhân khác thì vội vàng ngẩng đầu lên cao, một bộ tôi không nhìn thấy gì, lại liều mạng liếc mắt nhìn, phảng phất như người khác không phát hiện được.
Khuôn mặt Tỉnh Nghiên đỏ lên, nhưng mà váy ngắn đã bị Độc Lang xé rách, rơi lại trong viện tự, hơn nữa cũng đã rách, đoán chừng là không mặc được nữa. Số quần áo khác, cô cũng không mang lên núi, quả thực có chút đau đầu.
- Tỉnh Nghiên, cô dùng thứ này quấn quanh hông đi, ít nhiều gì cũng có tác dụng.
Tỉnh Nghiên vốn muốn cự tuyệt, nhưng chỉ mặc một tất dày bảo hộ mà đi đi lại lại ở bên ngoài, cho dù không lộ xuân quang, cũng thật rất xấu hổ. Lúc này mới gật đầu đồng ý, quấn áo khoác quanh hông, che lại nửa người dưới.
Cảnh sắc không còn, mấy tên thợ quay phim đang ngắm cảnh cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Một tên thợ quay phim trong đó hỏi Thái Phương:
- Thầy Thái, chuyện này xử lý thế nào a? Cửa đóng, chúng ta không vào được a. Chút nữa mấy người Âu Dương Hoa Nhĩ tới đây, chẳng lẽ cũng ăn chung một cảnh cửa vào mặt? Vậy chẳng phải là chuyến đi của chúng ta hôm nay phải ra về trắng tay rồi? Trước đó đã lãng phí rất nhiều trang báo để tuyên truyền cuộc tranh tài hôm nay, kết quả là cho leo cây tập thể, vậy toà báo chúng ta cũng coi như vứt sạch mặt mũi.
Thái Phương và Tỉnh Nghiên cũng là một mặt bất đắc dĩ.
Trần Tĩnh nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi vào phía trên tường viện không cao lắm kia, linh cơ khẽ động nói:
- Cửa không vào được, chúng ta có thể leo tường a! Tường này không cao, nhảy một cái là có thể bám vào đầu tường, rất dễ trèo qua. Chỉ cần đi vào được, là có thể mở ra cửa lớn từ bên trong.
- Có đạo lý, vậy ngươi leo tường đi.
Cuối cùng Tỉnh Nghiên cũng mở miệng, vừa nói ra, Trần Tĩnh lập tức khổ bức.
Chủ ý là hắn đưa ra, nhưng mà leo tường? Hắn không dám!
Một hòa thượng bá đạo cả một con sói lớn như con bê cũng có thể tùy tiện ném đi đang ở bên trong a, nếu như bị phát hiện, có chắc là sẽ không đánh gãy chân hắn rồi ném ra ngoài a?
Nhưng mà Tỉnh Nghiên đã mở miệng, hắn cũng không tiện cự tuyệt, trước mặt mỹ nữ, dũng khí sôi trào, dưới sự kích thích của hormone giống đực, Trần Tĩnh cắn răng nói:
- Được, các cô chờ tôi!
Nói xong, Trần Tĩnh tung người một cái, ôm lấy đầu tường, sau đó hai chân dùng sức đạp... Đạp... Bạch bạch bạch... Rớt xuống.
Nhìn dáng vẻ phế vật của Trần Tĩnh, Tỉnh Nghiên trực tiếp liếc mắt, thấp giọng mắng một câu:
- Thật đúng là quá phế vật.
Trần Tĩnh đỏ bừng mặt mo, tranh thủ thời gian gọi thợ quay phim nhà mình hỗ trợ, một người đẩy cái mông, một kẻ liều mạng trèo lên trên, cuối cùng cũng leo lên được...
Mà giờ khắc này, Phương Chính đang quét dọn Phật Đường, kết quả, phát hiện dưới đáy bàn Phật Đường có động tĩnh, nằm xuống kiểm tra, một con chuột đang núp ở bên trong! Nhìn thấy Phương Chính, chuột nhanh chân chạy đi!
Phương Chính lập tức nổi giận, Phật Đường chính là thánh địa của Phật môn, nơi này thờ phụng Thần Phật! Chuột chạy vào cũng không sao cả, chúng sinh bình đẳng a, nhưng mà con chuột chết tiệt này lại ngậm đồ cúng là có ý tứ gì? Không thắp hương, không bái Phật, không để lại tiền hương hỏa, còn muốn trộm đồ?
Phương Chính hét lớn một tiếng:
- Dừng lại!
Mà Trần Tĩnh vừa mới leo lên trên đầu tường, đã sớm vì khẩn trương mà bắp thịt toàn thân căng cứng, thần kinh đều căng thẳng. Đột nhiên nghe được một tiếng hét lớn như thế, thân thể run lên, bịch một tiếng lại rơi xuống đất!
Cũng may, thợ quay phim phía dưới nhanh tay, một phát tiếp lấy hắn, kết quả, hai người cùng biến thành hồ lô lăn trene đất.
Tỉnh Nghiên thấy vậy, trực tiếp xoay người sang chỗ khác, nhìn không nổi a, nam nhân phế vật như thế, cô cũng thắc mắc không biết hắn đã lớn lên như thế nào! Nhìn tiểu hòa thượng người ta, vung tay lên, cả một con sói cũng ném đi được, con hàng này nhân cao mã đại, tứ chi đầy đủ, leo tường cũng không leo qua nổi...
- Trần Tĩnh, nếu không được, để tiểu La thử một chút?
Thái Phương tiến lên quan tâm nói, tiểu La là thợ quay phim của Thái Phương. Tuổi tác không lớn, vừa nghe Thái Phương nói như vậy, ngược lại cũng có chút ý tứ kích động. Nhất là ánh mắt kia, thỉnh thoảng lại liếc nhìn qua Tỉnh Nghiên.
Trần Tĩnh vốn đã muốn từ bỏ, muốn mượn cơ hội thoái thác, kết quả lại nhìn thấy ánh mắt tiểu La, hormone giống đực lại bộc phát lần nữa, quả quyết cự tuyệt nói:
- Không cần, vừa rồi hơi bất cẩn, lần này chắc chắn sẽ được! Lão Miêu, lại giúp tôi một tay, nâng tôi lên!
- Trần Tĩnh a, ừ thì, tôi cảm thấy, không bằng để tiểu La thử một chút?
Lão Miêu bị Trần Tĩnh rơi nện một cái nên cũng có bóng ma tâm lý.
- Thử cái rắm! Người xưa có dạy chúng tôi, té ngã ở đâu thì phải đứng lên ở đó, nâng tôi lên!
Trần Tĩnh cả giận nói, trước đó đã đủ mất mặt, hắn nhất định phải làm cho xong chuyện này, tìm lại chút mặt mũi!
Lão Miêu bất đắc dĩ, chỉ có thể giúp Trần Tĩnh trèo tường lần nữa, lần này Trần Tĩnh dốc hết sức lực từ thời bú sữa mẹ, bắt đầu trèo tường.
Bên trong Phật Đường, Phương Chính xách theo cây chổi, đuổi theo con chuột một đường chạy loạn, đồng thời còn la mắng:
- Ngươi đứng lại đó cho ta, dừng lại!
Trước đó bất ngờ nên kêu lớn tiếng, sợ lại quấy rầy Bồ Tát, lần này Phương Chính thấp giọng hơn.
Phương Chính càng nóng giận, nhanh chóng đuổi theo, vung lên cây chổi muốn đập xuống, nhưng lại nghĩ đến sát sinh là tội, quả quyết từ bỏ, đưa tay bắt lấy.
Nhưng tốc độ của chuột là cực nhanh, chụp hụt mấy cái, đã vứt lại cho Phương Chính một bóng lưng màu xám, sau đó thuận thế trèo lên trên xà nhà! Ghé vào trên xà nhà, mặt gian như trộm nhìn Phương Chính, cái đuôi vung vẩy, chi chi gọi bậy.
Phương Chính nghe xong, càng tức giận, kêu lên:
- Con chuột nhỏ đáng chết, cũng dám chế giễu ta? Có bản lĩnh thì ngươi xuống đây cho ta!
Chuột xoay người vứt lại cho hắn một cái mông! Sau đó bò qua một bên, phốc một cái đã nhảy lên trên một ngọn đèn!
Phương Chính thấy vậy, giật nảy mình! Đèn trong Phật Đường đều là đèn dầu, không phải đèn điện a!
Con chuột này mà nhảy loạn ở phía trên, dầu thắp đổ ra, đây chính là tiền a!
Phương Chính quýnh lên, hét lớn một tiếng:
- Xuống ngay!
Phù phù!
Chuột không thèm phản ứng, nhưng Trần Tĩnh vừa trèo lên trên đầu tường lại bị dọa sợ, tay mềm nhũn, một đầu cắm thẳng xuống dưới!
Lão Miêu thấy vậy, giả vờ giơ tay tiếp người, sau đó, không phụ sự mong đợi của mọi người, không tiếp được người, Trần Tĩnh ngã, bốn chân chổng lên trời, nằm trên mặt đất ôm eo, không ngừng réo lên ai u.