Sau khi hai người này lên can ngăn, Thái Phương phát hiện, Bàn Tử này càng không dừng lại! Hai người Hầu Tử và Ngô Trường Hỉ, căn bản là cản trở chứ nào có giúp can ngăn gì, vướng tay vướng chân khiến lão Miêu và tiểu La hoàn toàn không xen vào được, Thái Phương nhìn qua là hiểu, hai người này cũng giận a, không đồng loạt ra tay đánh Trần Tĩnh cũng xem như nể tình rồi.
Thái Phương thấy vậy, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, hắn cũng biết, Trần Tĩnh quá đáng, không biết giữ miệng, bị đánh cũng là đáng đời.
Đúng lúc này, Bàn Tử càng đánh càng hung, thuận tay chụp được một cục đá lập tức muốn đập xuống.
Hầu Tử và Ngô Trường Hỉ thấy vậy, vội vàng muốn giữ chặt, đánh nhau cũng được, đánh không chết, đánh không tàn phế, chỉ là đau nhức da thịt. Động đến cục đá, chính là muốn chết người! Nhưng mà Bàn Tử đang cực kỳ hung, vung tay một cái, hất hai người ra, giơ lên cục đá sắp sửa đập xuống.
Đúng lúc này...
“Loảng xoảng!”
Một tiếng mở cửa trùng điệp vang lên!
- A Di Đà Phật!
Một tiếng niệm Phật truyền đến từ cửa chùa miếu, cánh tay đang giơ lên cao cao của Bàn Tử lập tức dừng lại giữa không trung. Hai mắt đỏ bừng cũng bắt đầu bớt đỏ, đưa mắt nhìn về phía cửa lớn Nhất Chỉ miếu, chỉ thấy Phương Chính toàn thân áo trắng đang đứng trước cửa sắt lớn, chắp tay trước ngực nhìn hắn, một mặt bình tĩnh tường hòa.
Nhìn thấy Phương Chính, lệ khí trong lòng Bàn Tử lập tức tan hết hơn phân nửa, ý thức được động cục đá là rất nguy hiểm, tranh thủ thời gian ném đi.
Lúc này Phương Chính mới hài lòng gật đầu, bên ngoài đánh nhau, chửi nhau hung hăng như vậy, hắn cũng không phải kẻ điếc, đương nhiên là có thể nghe được. Con chuột kia cũng bị lệ khí dọa cho chạy mất không thấy bóng dáng, Phương Chính lập tức đi ra xem tình hình, ghé vào đầu tường, lộ ra đầu trọc, nhìn cũng rất đã nghiền...
Nhưng mà, ngay khi Bàn Tử động đến cục đá, Phương Chính không ngồi yên được, thế này mà không ngăn cản, rất có thể sẽ chết người!
Mặc dù thực chất trong lòng Phương Chính cũng không cho rằng sẽ chết người, dù sao, Thiên nhãn của hắn ngược lại không thấy được tương lai Trần Tĩnh. Điều này nói rõ, Trần Tĩnh không chết được, nhưng mà ăn trọn một cục đá vào đầu, cũng quá sức... Trừ phi có người ngăn cản. Quá nhiều biến hóa, Phương Chính cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa, một chưởng đánh mở cửa lớn, lập tức xông ra ngoài, lớn giọng hô lên một tiếng. Hắn cũng không quá trông mong một tiếng hô của bản thân sẽ có tác dụng lớn, dù sao hắn cũng không biết Sư Tử Hống gì đó của Phật môn. Nhưng mà hắn càng không biết khinh công, không thể trong nháy mắt ra tay ngăn cản Bàn Tử. Một tiếng hô này cũng chỉ là nỗ lực hết sức mà thôi.
Phương Chính làm sao cũng không nghĩ tới, từ sau lần trước Bàn Tử và Hầu Tử lên núi, đã bị hắn thuần phục, thời điểm xuống núi là đã vô cùng bội phục hắn, mà sau khi Hầu Tử thật sự gặp phải tai nạn xe cộ, nhặt về một cái mạng, đối với Phương Chính, Bàn Tử kính như thần minh. Một tiếng hô này của hắn, trên cơ bản là có hiệu quả không chút kém cạnh với một tiếng hô của mẹ Bàn Tử. Có tác dụng!
Bàn Tử có thể dừng tay trong cơn giận dữ, đã nói rõ hết thảy.
Thấy Bàn Tử dừng tay, Phương Chính nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Thí chủ, tìm chỗ khoan dung độ lượng, việc gì phải như thế chứ?
Bàn Tử gằn giọng nói:
- Đại sư, tên khốn này mắng tôi cũng được, tôi đánh hắn, bị hắn mắng hai câu cũng không mất miếng thịt nào. Nhưng mà hắn không được mắng mẹ tôi!
Hầu Tử thấy Phương Chính đi ra, tranh thủ thời gian đá mông thịt của Bàn Tử một cước rồi nói:
- Đại sư bảo anh dừng tay, anh nha, tranh thủ thời gian cút ra cho tôi.
Phương Chính là ân nhân cứu mạng của Hầu Tử, hiển nhiên là càng tôn thờ.
Bàn Tử thấy Hầu Tử cũng mở miệng, lúc này mới mười phần không vui đứng dậy.
Trần Tĩnh thấy rốt cục Bàn Tử cũng tránh ra, mang theo tiếng khóc nức nở, miệng rộng mở ra, oa một tiếng lập tức khóc lên! Hôm nay xem như hắn ném hết mặt mũi tới tận nhà bà ngoại! Trước mặt nữ thần trong lòng, thứ gì cũng mất hết, thương tâm...
Nhưng mà, Trần Tĩnh vừa há miệng ra, tiếng khóc đồng thời cất lên!
Ba!
Bàn Tử trở tay một tát lên cái miệng rộng, quát lớn:
- Ngậm miệng! Phật môn là đất thanh tĩnh, gào thêm một câu, tôi lôi cậu ra sau núi đánh cho một trận!
Trần Tĩnh giống như một tiểu thiếu phụ chịu ủy khuất, nước mắt đầm đìa, kiềm nén, nức nở lại không dám lên tiếng.
- Còn khóc?!
Bàn Tử trừng mắt nạt.
Trần Tĩnh đau khổ mà nói:
- Tôi đã bị cậu đánh như thế này, không khóc còn cười sao?
- Cậu hay rồi! Mới sáng sớm, chạy tới khóc trước cửa chùa người ta, khóc tang a? Cười! Cười một cái! Cười một cái cho Bàn gia!
Bàn Tử cười ha hả nói, đồng thời vén lên một ống tay áo còn lại.
Vừa rồi Bàn Tử xắn tay áo một bên, đánh Trần Tĩnh một trận tơi bời. Bây giờ lại xắn tay áo, dọa cho Trần Tĩnh tranh thủ thời gian nặn ra một mặt nụ cười.
- Cười thế này còn khó coi hơn khóc, không thành tâm a! Cười một cái cho đàng hoàng đi…
Bàn Tử kêu lên.
Hầu Tử thấy Phương Chính nhíu mày, tranh thủ thời gian giữ chặt Bàn Tử nói:
- Được rồi, được rời, không tệ lắm là được rồi.
Lúc này Bàn Tử mới thu hồi ánh mắt, sau đó hấp tấp đi đến trước mặt Phương Chính nói:
- Đại sư, anh xem, tôi vận động nhiều nên cảm thấy mệt, thấy buồn, miệng đắng lưỡi khô, cho uống miếng nước thôi?
- Quy củ cũ, múc nước thì có nước uống, không múc nước không có.
Phương Chính nói.
Bàn Tử tranh thủ thời gian lôi kéo Hầu Tử đi vào hậu viện.
Thấy cảnh này, Tỉnh Nghiên, Thái Phương, tiểu La, Trần Tĩnh, lão Miêu đều là một mặt ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu nổi hai tên này muốn làm gì.
- Vì một chén nước, liền phải làm việc? Ngốc a? Tỉnh Nghiên thầm nói.
Ngô Trường Hỉ từng được uống nước sạch vô căn của Phương Chính, cũng từng nghe Hầu Tử nói về quy củ của Phương Chính, lập tức lấy lại tinh thần, nhưng mà nghĩ đến bản thân còn có chuyện trọng yếu hơn cần phải làm, cũng cố nhịn được. Nhưng mà vẫn hô lớn một câu:
- Hai người các anh nhớ mang về cho tôi một bát!
Ngô Trường Hỉ biết, Phương Chính có thể cho uống một bát giải khát miễn phí, nhưng mà muốn uống nhiều? Thật xin lỗi, nhất định phải làm việc mới được!
Tỉnh Nghiên liếc qua Ngô Trường Hỉ, luôn cảm thấy trong chuyện này có bí ẩn gì đó, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, một chén nước có thể có bao nhiêu bí ẩn giấu trong đó? Cũng không nghĩ thêm nữa.
Suy nghĩ của Thái Phương cũng không sai biệt lắm, cũng không coi ra gì.
Đúng lúc này, một trận tiếng leng keng vang lên, chỉ thấy Bàn Tử và Hầu Tử ôm ra một thùng lớn siêu cấp, mấy người lập tức trợn tròn mắt, thùng lớn như thế?
Thái Phương không nhịn được lòng hiếu kỳ, hỏi:
- Bàn Tử, Hầu Tử, các cậu làm gì đây?
Hầu Tử vui vẻ nói:
- Không có chuyện gì, các người nói chuyện của các người, chúng tôi giúp đại sư xuống núi gánh nước a.
Nói xong, hai người chạy đi.
Thái Phương không hỏi còn tốt, vừa hỏi một câu, hỏi ra một bụng dấu chấm hỏi, mặt mũi tràn đầy mộng bức. Rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Tỉnh Nghiên thì liếc qua Phương Chính, thầm nói:
- Cũng giỏi giả bộ đấy, trò hề lừa gạt đồ đần, thật đúng là chỉ lừa gạt được đồ đần ha?
Tỉnh Nghiên chỉ cho rằng Hầu Tử và Bàn Tử bị Phương Chính dùng thủ đoạn lừa bịp, làm bọn hắn sùng bái Phương Chính như đại sư, mà Phương Chính thì dùng hai kẻ ngu này làm tay chân lao động. Mặc dù sức mạnh vũ lực của Phương Chính có chút khủng bố, nhưng Tỉnh Nghiên cảm thấy đại sư và vũ lực không có quan hệ gì, cho nên Tỉnh Nghiên vẫn y nguyên phân loại Phương Chính vào hàng ngũ lừa đảo, trong ánh mắt thỉnh thoảng lại toát ra vẻ hoài nghi, ánh mắt sắc bén, phảng phất như muốn nhìn thấu Phương Chính.
Nhưng mà Phương Chính lại hoàn toàn không thèm để ý, nữ nhân trước mắt thật sự xinh đẹp, nhưng dáng vẻ chua ngoa kia, hắn chịu không nổi! Hơn nữa, lý tưởng đời này của Phương Chính cũng không phải là tìm mỹ nữ tuyệt thế để kết hôn, hắn chỉ muốn tìm một cô nương láng giềng dịu dàng động lòng người, biết quan tâm, rồi kết hôn, an an ổn ổn sinh một tiểu tử mập mạp, cùng sống tháng ngày hạnh phúc là đủ rồi.
Cho nên, đối với Tỉnh Nghiên, Phương Chính hoàn toàn không ưa. Cô nhìn kệ cô!