Tỉnh Nghiên khinh thường liếc qua Ngô Trường Hỉ, sau đó khiêu khích nhìn Phương Chính nói:
- Tiểu hòa thượng, cậu dám không?
Trần Tĩnh nhìn thấy một màn này, trong lòng cười thầm không thôi:
“Tỉnh Nghiên, làm cho gọn gàng vào, nếu tùy tiện quấy rối một chút, hòa thượng này chắc chắn thua không thể nghi ngờ, ha ha... Đến lúc đó, đúng thật là một chuyện cười! Dám thả sói cắn tôi? Tôi để cho cậu thân bại danh liệt!”
Giang Tùng Vân, Thôi Cẩm, Âu Dương Phong Hoa,… tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn Phương Chính, nhưng mà không ai cho rằng Phương Chính sẽ để cho Tỉnh Nghiên mài mực, dù sao việc này quá mức trọng đại.
Nhưng mà...
Phương Chính chắp tay trước ngực, cười nhạt một tiếng nói:
- Vậy xin làm phiền thí chủ.
Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao!
- Hòa thượng này điên rồi?
- Chuyện này...
Tỉnh Nghiên cũng ngây ngẩn cả người, cô đi ra, căn bản là không có ý định giúp Phương Chính mài mực, chỉ là nhân cơ hội khiêu khích một chút mà thôi, dù sao đánh chết cô cũng không tin Phương Chính dám để cho cô mài mực.
Kết quả, Phương Chính vậy mà lại đáp ứng! Đáp ứng cho cô trở tay không kịp!
Cô nào biết được, Phương Chính cũng chỉ là cử động vạn bất đắc dĩ, ngoại trừ Tỉnh Nghiên, những người khác hoàn toàn không giúp được gì. Cho nên cũng chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống, hơn nữa, Phương Chính cũng không cho rằng Tỉnh Nghiên sẽ công nhiên hố hắn ngay trước mặt nhiều người như vậy. Như thế cũng không phải là Phương Chính mất mặt, mà là Tỉnh Nghiên mất mặt. Với tính tình đại tiểu thư ngạo kiều của Tỉnh Nghiên, sợ là không nỡ ném đi mặt mũi này.
Tỉnh Nghiên nhìn chằm chằm Phương Chính, thấy Phương Chính thật sự nguyện ý để cho cô mài mực, lúc này mới khó chịu trừng Phương Chính một chút, sau đó cúi đầu mài mực.
Vào nước một chút, nhẹ nhàng mài lên, cục mực ở trong tay cô khéo đưa khéo đẩy, rất nhanh, nước đã trở nên đen nhánh...
Mà cùng lúc đó, một bên khác vang lên một mảnh tiếng kêu kinh ngạc!
- Chữ tốt!
- Âu Dương tiên sinh đúng thật là một tay viết quá đẹp! Quá đẹp!
- Hoàn mỹ!
- Tuyệt đẹp!
Tỉnh Nghiên nhướn mày, theo bản năng nhìn sang, chỉ thấy Âu Dương Hoa Nhĩ đã viết xong, buông bút lông xuống, giấy Tuyên Thành được Âu Dương Phong Hoa và Thôi Cẩm cầm lên, giơ lên cao cao! Chữ phía trên như cuồng phong thổi loạn cỏ cây, lại tự mang một loại ý cảnh điên cuồng, đại khí, càng có mấy phần ý cổ! Để cho người ta vừa nhìn một chút, sẽ theo bản năng đi cảm nhận thi từ, trong lòng có nhiệt huyết dâng trào, dâng lên trông mong vô hạn đối với thời đại ngày xưa! Quả nhiên là một bức chữ tốt!
Giang Tùng Vân vỗ bàn đứng dậy, kêu lên:
- Chữ tốt! Chữ tốt! Chữ tốt! Ha ha... Chúc mừng Âu Dương tiên sinh cố gắng tiến lên một bước, trên đại hội thư pháp toàn quốc năm nay, tất có hào quang rực rỡ!
- Đa tạ lời chúc của Giang hội trưởng.
Âu Dương Hoa Nhĩ cũng không khách khí, trực tiếp tiếp nhận lời ca ngợi của Giang Tùng Vân, hiển nhiên, đối với chữ viết của bản thân, hắn có tự tin tuyệt đối! Về phần Phương Chính? Từ đầu tới đuôi, Âu Dương Hoa Nhĩ nhìn cũng chưa từng nhìn Phương Chính một chút, do cao ngạo, thực chất bên trong hắn căn bản không hề coi Phương Chính như đối thủ cạnh tranh. Một trận chiến này, ngay một khắc khi hắn viết xong, hắn đã có tự tin tuyệt đối, kết quả là hắn thắng chắc!
Không chỉ Âu Dương Hoa Nhĩ, Giang Tùng Vân, Tôn Quán Anh, đám người hiệp hội thư pháp cũng cho là như vậy.
Nhưng mà có người không vui, Bàn Tử kêu lên:
- Đều ngậm miệng lại đi!
- Vị bằng hữu này, cậu làm gì vậy?
Giang Tùng Vân mang theo vài phần không vui hỏi.
Bàn Tử cười lạnh nói:
- Làm gì? Vừa rồi không biết là ai nói, thời điểm tranh tài không cho phép lớn tiếng ồn ào, ảnh hưởng tuyển thủ dự thi tranh tài! Làm sao? Lời vừa nói ra, lập tức biến thành cái rắm rồi?
Hầu Tử lập tức nói bổ sung:
- Trọng điểm là cái rắm thả ra từ trong miệng mà vẫn có thể hút trở về, đây mới thật sự là bản lĩnh! Bội phục!
Giang Tùng Vân lập tức đỏ bừng mặt mo, vừa rồi là hắn mở miệng răn dạy, bây giờ bị răn dạy ngược lại, lập tức yên lặng, không phản bác được.
Lúc này, mặt bánh nướng nói:
- Dừng a! Âu Dương tiên sinh viết chữ, đó là nghệ thuật! Hòa thượng này ngay cả bút lông cũng không biết dùng, còn nói gì đến viết chữ? Tĩnh hay không có thể làm được gì khác sao? Chẳng lẽ các cậu nghĩ là hắn vẫn có thể thắng?
Lời này vừa nói ra, Hầu Tử và Bàn Tử rõ ràng là không đủ lực lượng, bọn hắn cũng không cho rằng Phương Chính còn có cơ hội chiến thắng.
Mặt bánh nướng thấy vậy, ngạo nghễ nói:
- Cho nên a, nếu các cậu còn muốn mặt mũi, nhanh chóng để hòa thượng kia ngừng tay bỏ cuộc đi. Còn chưa viết, không tính là mất mặt...
Bàn Tử và Hầu Tử không phục, nhưng lời người ta nói tựa hồ rất có lý, bọn hắn cũng không biết nên phản bác thế nào.
Tỉnh Nghiên nhìn lướt qua, sau đó cũng khẽ lắc đầu, cô càng thêm không coi trọng hòa thượng trước mắt này. Nhịn không được hỏi một câu, nói:
- Tiểu hòa thượng, chữ của Âu Dương tiên sinh rất có phong phạm chuyên gia, lại tôi luyện thêm mấy năm, tất sẽ thành đại sư cấp quốc gia. Trận đấu này, cậu còn muốn đấu tiếp a? Tha thứ tôi nói thẳng, cậu hoàn toàn không có hi vọng thắng lợi... Ưm!?
Lúc Tỉnh Nghiên nhìn về phía Phương Chính, lập tức ngây ngẩn cả người, chỉ thấy Phương Chính vốn dĩ đang ôn hòa nhìn cô, ánh mắt đột nhiên trở nên không minh, giống như một đầm thanh thủy, thanh tịnh trong suốt! Phối hợp với một thân tăng y màu trắng kia, làn da trắng noãn, tỏa ra hào quang thánh khiết, bốn phía là cảnh tuyết màu trắng, cả người tản ra một loại khí tức thần thánh khó lý giải!
Bên kia, mặt bánh nướng còn đang thừa cơ nịnh hót Âu Dương Hoa Nhĩ, Giang Tùng Vân thì đang lôi kéo Tôn Quán Anh tán dương chữ viết của Âu Dương Hoa Nhĩ, đám thôn dân xem không hiểu, thấy tất cả mọi người chê cười Phương Chính, cả đám đều cảm thấy khó chịu trong lòng, bất kể nói thế nào, Phương Chính cũng là người trong nhà! Thế là, không ít thôn dân bắt đầu quay ra đấu khẩu với đám người hiệp hội thư pháp, hai bên đấu vô cùng náo nhiệt, về phần biến hóa của Phương Chính, lại không ai chú ý đến.
Cũng chỉ có Hầu Tử, Bàn Tử và Ngô Trường Hỉ một mực nhìn chằm chằm Phương Chính, mới phát hiện Phương Chính có biến hóa, thấy Phương Chính đột nhiên trở nên vô cùng không minh, trái tim ba người đồng thời nhảy lên. Mặc dù không hiểu thư pháp, nhưng mà cảm giác Phương Chính mang đến, để ba người có một tia kỳ vọng khó lý giải!
Đúng lúc này, Phương Chính động, bút lông hạ xuống, chấm mực do Tỉnh Nghiên mài, sau một khắc, bút hạ xuống!
Trong nháy mắt đó, Hầu Tử, Bàn Tử, Ngô Trường Hỉ còn có Tỉnh Nghiên, phảng phất như thấy được một tia sấm chớp từ trên trời giáng xuống, oanh một tiếng! Cảnh tượng trước mắt vỡ nát...
Sông lớn chảy về Đông, sóng đào đến tận, nhân vật phong lưu thiên cổ...
Ầm ầm...
Hư không nổ nát vụn, nước sông Trường Giang như từ trên trời đổ xuống, xuyên qua thiên địa, trong thanh âm ù ù của nước sông, lờ mờ thấy được thời kỳ anh kiệt Tam quốc năm đó!
Cố lũy phía tây, đạo làm người, là tam quốc chu lang Xích Bích!
Loạn thạch xuyên không trung, sóng lớn vỗ bờ, cuốn lên ngàn đống tuyết!
...
Cảnh tượng trước mắt mấy người biến hóa lần nữa, bên bờ sông Trường Giang có thêm một người, tay cầm quạt lông, lấy khăn buộc đầu, anh tư phấn chấn bừng bừng, trong lúc nói cười, loạn thạch bay múa, sóng lớn thét gào, bọt nước như là tuyết trắng sôi trào!
Đao binh hiện, chiến thuyền hiện, hỏa tiễn bay trên không trung, nhuộm đỏ một phiến thiên địa, đốt cháy cả Trường Giang...
Thanh âm liệt diễm, tiếng la giết, tiếng binh khí va đập, vô số thân ảnh anh kiệt hiện lên ở trước mắt! Mấy người chỉ cảm thấy toàn thân nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt đều không tự chủ đỏ bừng lên!
Nhưng mà cuối cùng, hết thảy tràng cảnh nhiệt huyết này đều bị âm thanh ù ù của nước sông Trường Giang bao trùm, cuối cùng hóa thành hư vô, biến mất trong dòng sông dài lịch sử.
Nhưng những rung động, tiếc nuối, cảm thán trong lòng lại thật lâu không tiêu tan, trong lòng có mọi loại chua xót, ngược lại không thể bộc lộ ra, nói không rõ ràng! Càng có một loại cảm giác mất mát khi chứng kiến đấng anh kiệt thiên hạ vẫn lạc...