Ngẫm lại chữ của bản thân, nhìn nhìn lại chữ viết trước mắt, Âu Dương Hoa Nhĩ đột nhiên phát hiện, mấy chục năm cuộc đời này của hắn tựa như là sống trên thân chó! Chữ của hắn, là cỏ múa, bây giờ xem ra, chẳng qua chỉ là cỏ dại! Không bằng chó má, không đáng một đồng! Chữ trước mắt này, mới thật sự là chữ! Một chữ như rồng, hai chữ thiên kim!
Âu Dương Hoa Nhĩ cũng sững sờ ngay tại chỗ, lúc này đám người đều hiếu kỳ, rốt cục là chữ này xấu thế nào, mới có thể khiến cho Âu Dương Hoa Nhĩ phản ứng như thế?
Tất cả mọi người tiến tới để xem rõ ngọn ngành, sau đó cả đám đều như bị sét đánh... Đây là chữ do người viết ra a?
Mà giờ khắc này, Phương Chính vừa vặn làm xong xuôi một chút việc sau cùng, lau lau mồ hôi trên trán, nói:
- Mặc dù rất nhàm chán, nhưng mà những sự tình này đều đã quen thuộc, không làm xong cũng giống như lúc trước trốn học, tâm hoảng hốt... Lúc này tốt rồi, lại có thể an tâm vui sống một ngày.
Khi đang nói chuyện, cửa lớn bị gõ vang.
Phương Chính lập tức buồn bực, đây là náo loạn kiểu gì? Tranh tài cũng đã dựng lên, chữ cũng đã viết, còn tới gõ cửa làm gì? Một đám người đi tới, một nén nhang cũng không thắp lên, chỉ biết kêu loạn, một chút tố chất cũng không có!
Phương Chính mở ra cửa lớn, chỉ thấy ngoài cửa lớn, một đám người đỏ hồng hai mắt nhìn hắn chằm chằm.
Phương Chính đầu tiên là sững sờ, sau đó hít sâu một hơi, nói:
- A Di Đà Phật, các vị thí chủ, các anh đây là muốn gì?
- Tiểu hòa thượng, chữ kia thật là do cậu viết?
Âu Dương Hoa Nhĩ mở miệng hỏi đầu tiên.
Phương Chính nhướn mày nói:
- Chính là bần tăng viết, thế nào? Thí chủ có nghi vấn gì a? Bần tăng đã sớm nói, bần tăng không biết viết chữ, chữ viết ra cũng khó mà đến được nơi thanh nhã...
Phốc phốc phốc...
Nghe Phương Chính nói, không ít người kém chút nữa phun máu tại chỗ!
Người tới đây hôm nay, cơ bản đều là hội viên hiệp hội thư pháp, những người này có ai mà không có chút tài năng? Viết chữ xong, mang đi đổi một số tiền lớn thì khó mà nói, nhưng muốn đổi ngụm rượu mà uống vẫn là không có vấn đề. Đây cũng là chuyện bọn hắn đắc ý nhất...
Nhưng mà chữ của bọn hắn so với chữ của Phương Chính, đơn giản là phân cũng không bằng! Mà những chữ được bọn hắn tôn thờ như thần này, trong mắt Phương Chính vậy mà chỉ là rác rưởi! Vậy chữ bọn hắn viết đáng là cái gì? Rác rưởi cũng không bằng?
Đánh mặt quá đau đi!
Nghĩ lại bộ dáng dương dương đắc ý của bản thân ngày xưa, ngẫm lại đủ loại dáng vẻ xem thường Phương Chính trước đó, ngẫm lại dáng vẻ châm chọc khiêu khích mới đây thôi, từng người đỏ bừng mặt mo, hận sao không tìm được một cái lỗ để chui vào... Đánh mặt! Quá đau!
Âu Dương Hoa Nhĩ trừng mắt lớn nhìn chằm chằm Phương Chính, Phương Chính một mặt không hiểu thấu, thầm nghĩ:
“Lão đầu này sẽ không thích nam nhân a? Hệ thống, nếu như ta bị như thế, cũng không tính là phá giới a?”
Hệ thống mười phần nghiêm chỉnh hồi đáp:
“Tính!”
Phương Chính lập tức bó tay rồi, thầm nghĩ:
- Vậy cũng tính? Tốt a, xem ra hôm nay bần tăng phải sát sinh...
- Tôi không tin!
Đúng lúc này, mặt bánh nướng đột nhiên kêu lên.
- Anh không tin?
Hầu Tử nổi giận, trực tiếp nắm chặt vạt áo của mặt bánh nướng, kêu lên:
- Anh lặp lại lần nữa?
“Răng rắc!”
Đèn flash sáng lên, Hầu Tử nhìn qua, chỉ thấy Trần Tĩnh buông máy ảnh xuống, âm dương quái khí nói:
- Không hổ là hòa thượng chốn rừng núi, thời điểm viết chữ cũng không có ai nhìn thấy. Trời mới biết có phải các cậu thừa dịp mọi người không chú ý, cầm ra một bức chữ đã sớm chuẩn bị xong hay không. Không cho nói đạo lý, vừa muốn nói đã động võ ngay? Thật đúng là ngang ngược!
Hầu Tử nổi giận, chỉ vào Trần Tĩnh nói:
- Tiểu tử anh nói chuyện cẩn thận một chút cho tôi!
- Tôi rất cẩn thận, không cần cậu nhắc nhở.
Trần Tĩnh hừ hừ nói.
Ngô Trường Hỉ cả giận nói:
- Trần Tĩnh, cậu chớ nói lung tung! Chúng tôi đã sớm chuẩn bị? Đề thi thế nhưng là hội trưởng Giang Tùng Vân tự mình đề ra, chúng tôi có thể chuẩn bị từ sớm sao? Nếu chuẩn bị từ sớm, chẳng phải là nói hội trưởng Giang Tùng Vân cũng thông đồng với chúng tôi sao?
Giang Tùng Vân nghe xong, mặt già trầm xuống, một mảnh xanh xám.
Trần Tĩnh thấy vậy, mỉm cười, kết quả là động tới vết thương, đau đến nhe răng toét miệng nói:
- Giang hội trưởng đương nhiên sẽ không thông đồng một mạch với tên hòa thượng chốn núi rừng này, nhưng mà trên thế giới này có một thứ đồ vật gọi là vận khí! "Niệm Nô Kiều, Hoài Cổ Xích Bích" quá nổi danh, các cậu có một bức chữ do chuyên gia thư pháp viết xong, cũng không phải là không có khả năng.
- Cậu…
Ngô Trường Hỉ tức giận gần chết.
Phương Chính thấy vậy, cũng nhíu mày, Trần Tĩnh này từ lúc mới bắt đầu đã muốn gây sự, bị đánh còn không nhớ lâu, quả thực quá ghê tởm!
Nhưng mà Giang Tùng Vân lại nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Mặc dù lời Tiểu Trần nói có chút quá đáng, nhưng cũng không thiếu đạo lý...
- Giang Tùng Vân, anh còn muốn mặt mũi sao?
Ngô Trường Hỉ cả giận nói.
Giang Tùng Vân nói:
- Ngô Trường Hỉ, cậu nói chuyện cẩn thận một chút cho tôi. Mặc dù Trần Tĩnh nói khái tỉ lệ rất thấp, nhưng mà cũng không thể loại trừ! Cũng chỉ có mấy người các cậu nhìn thấy tiểu hòa thượng viết chữ, các cậu đều có quan hệ với tiểu hòa thượng, lời các cậu nói, làm thế nào để chúng tôi tin phục? Trừ phi, tiểu hòa thượng lại viết thêm một bộ, nếu như chữ viết không quá chênh lệch, tôi tự nhiên không có gì có thể nói.
- Bọn hắn nói, anh không tin, vậy tôi nói thì sao?
Đúng lúc này, Tỉnh Nghiên mở miệng.
- Tỉnh Nghiên, cô…
Trần Tĩnh thấy Tỉnh Nghiên đứng ra nói chuyện giúp Phương Chính, lập tức gấp gáp.
Tỉnh Nghiên nhìn cũng không nhìn Trần Tĩnh, nói:
- Làm gì phải phiền toái như vậy? Đại sư là người phương ngoại, nơi này là chùa miếu, không thích hợp hô loạn kêu to. Trận tranh tài vừa rồi, đại sư vốn đã không nguyện ý tham gia, các anh nhất định muốn cưỡng ép đại sư. Bây giờ còn muốn cho đại sư viết lại? Không phải là quá không tôn trọng người khác a? Chẳng phải các anh muốn chứng cứ sao? Máy quay phim tới đây, toàn bộ quá trình, thợ quay phim của tôi đều có ghi lại, các anh muốn xem, đều có thể xem rõ ràng!
Lời này vừa nói ra, Trần Tĩnh lập tức sợ đến tái cả mặt rồi, vừa mới bắt đầu hắn đã cảm thấy Tỉnh Nghiên có điểm gì kỳ lạ, vậy mà chủ động mài mực cho tiểu hòa thượng này! Bây giờ Tỉnh Nghiên vậy mà lại giải vây giúp tiểu hòa thượng, trong lòng càng là ghen tuông mười phần.
Hắn hố Phương Chính, là bởi vì Phương Chính thả sói cắn hắn, khiến hắn mất hết mặt mũi ngay trước mặt Tỉnh Nghiên, nên muốn trả thù mà thôi. Kết quả hiện tại, lòng ghen tuông của hắn đã vượt qua ranh giới khác...
- Tôi xem một chút!
Đúng lúc này, Âu Dương Hoa Nhĩ mở miệng, đám người Giang Tùng Vân nhìn nhau, lập tức theo sau.
Video cũng chỉ là video, rất nhiều thứ không thể bày ra được, nhất là khí thế và ý cảnh lúc Phương Chính viết chữ, nhưng mà, chí ít thứ này cũng xác nhận, chữ đúng là do Phương Chính viết!
Đám người đưa mắt nhìn nhau, không phản bác được, Giang Tùng Vân đỏ ửng mặt mo, một tát này, đánh đau!
Âu Dương Hoa Nhĩ nhìn Giang Tùng Vân, nhìn lại Phương Chính, thấp giọng nói bên tai Giang Tùng Vân:
- Giang hội trưởng, chuyện này, tôi thấy...
- Tôi minh bạch, yên tâm đi, tôi biết phải làm sao.
Giang Tùng Vân không đợi Âu Dương Hoa Nhĩ nói xong, lập tức gật đầu.
- Giang hội trưởng, hiện tại có thể công bố kết quả rồi sao?
Ngô Trường Hỉ hỏi.
Giang Tùng Vân gật gật đầu, hít sâu một hơi nói:
- Chữ của tiểu hòa thượng thật đúng là không tệ, rất đại khí, rất có Phật tính, chữ như vẽ, thực sự khó được, có phong phạm đại sư.
Lời này vừa nói ra, Ngô Trường Hỉ, Bàn Tử, Hầu Tử vui mừng nở mày nở mặt, Phương Chính lại nhíu mày, chữ của hắn thật sự tốt như vậy sao? Tại sao hắn không biết? So với Long Phật Văn Thư chân chính, chữ của hắn nhìn thế nào cũng giống như một đống phân a!