- Chia gì mà chia? Đại sư, chúng tôi là quyên góp! Anh là người có bản lĩnh chân chính, chùa miếu này quá nghèo nàn, năm mươi vạn này là chúng tôi quyên góp cho anh, dùng để tu sửa chùa miếu. Đại sư cho chúng tôi số thẻ đi a?
Hầu Tử từng có vết xe đổ, lập tức cắt ngang Ngô Trường Hỉ.
Phương Chính nghe xong, trong lòng đại hỉ, nếu là chia, hắn không thể nhận. Nếu là quyên góp, tự nhiên là có thể lưu lại. Còn thẻ ngân hàng, hắn ngược lại là có một tấm, cũng tiện dùng luôn.
Phương Chính nói:
- A Di Đà Phật, vậy thì xin đa tạ các vị thí chủ.
- Đại sư, người xem, sắc trời cũng gần trưa rồi. Cơm trưa…
Bàn Tử sờ sờ cái bụng, liếm láp đầu lưỡi, cười hắc hắc nói. Ý tứ bày ra vô cùng rõ ràng, con hàng này đang đánh chủ ý vào Linh mễ của Phương Chính!
Phương Chính mỉm cười, thản nhiên nói:
- Bản tự chỉ là miếu nhỏ, không lo ăn ở, nếu như thí chủ đói bụng, vẫn là nên mau chóng xuống núi đi thôi.
Khuôn mặt của Bàn Tử lập tức xụ xuống:
- Đại sư, thật không thể cho ăn một chút sao? Tốt xấu gì chúng tôi cũng đã đổ đầy vạc nước a.
Phương Chính lắc đầu nói:
- Nước có thể uống, cơm không được ăn. Lần trước là bởi vì các anh tiêu hao thể lực quá độ, một ngày chưa ăn cơm, mới cho các anh ăn cơm, miễn cho đói quá ngất xỉu ở lại trên núi. Lần này, mấy vị vẫn nên xuống núi đi thôi. Nếu như muốn đi vào chùa miếu ăn cơm, chờ đến lúc bản tự thăng lên làm chùa chiền trung đẳng lại đến là được, bao no.
- Chùa miếu muốn thăng cấp phải xem hương hỏa, nhìn quy mô. Trước mắt mà nói, tôi cũng không biết...
Hầu Tử vỗ vỗ bả vai Bàn Tử nói:
- Muốn ăn, trở về nghĩ biện pháp hỗ trợ, tuyên truyền danh tiếng cho chùa miếu đi.
Bàn Tử suy nghĩ, cũng chỉ có thể như thế, đang muốn cáo từ, Bàn Tử bỗng nhiên kêu lên:
- Đại sư, tại sao anh không mang giày?
Tăng y màu trắng của Phương Chính rất dài, lại thêm bởi vì tuyết rơi, một cước đạp xuống, chân lún vào trong tuyết, tăng y đắp lên, căn bản không thể nhìn ra Phương Chính không mang giày. Huống chi, trước đó tất cả mọi người đều đang xem so tài, ai sẽ đi nhìn chân Phương Chính?
Nghe được Bàn Tử hô lên như thế, Hầu Tử và Ngô Trường Hỉ cũng cúi đầu nhìn lại, mặc dù không nhìn thấy chân Phương Chính, nhưng mà dấu chân giẫm xuống lại vô cùng rõ ràng, không có dấu giày, chính là một dấu chân hoàn chỉnh!
- Đại sư, anh đây là... Luyện công phu gì a?
Hầu Tử chấn kinh mà hỏi.
Phương Chính nghe vậy, trong lòng cười khổ không thôi:
- Công phu gì? Tôi luyện là bần hàn công!
Không có giày bông vải để mang, chỉ có thể mượn năng lực bảo hộ của tăng y màu trắng mà để chân trần sống qua ngày... Mặc dù vẫn lạnh thật, nhưng mà sẽ không bị đông lạnh mất. Dù sao, so với việc mặc vào loại giày rách khác, mất đi tăng y bảo hộ, sau đó đông lạnh thành chó vẫn tốt hơn nhiều.
Nhưng ngoài miệng Phương Chính lại nói:
- A Di Đà Phật, bần tăng tráng niên mạnh khỏe, chút nhiệt độ ấy không đáng là gì.
- Tôi hiểu rồi, thanh niên trai tráng một mình một giường, hỏa lực tích tụ! Hắc! Đại sư, có phải anh rất hạn hay không? Không bằng tôi giúp anh tìm muội tử thay anh hạ hỏa? Tôi biết, kiềm nén chuyện này rất là khó chịu... Ai ai ai...
Bàn Tử còn chưa nói xong, Phương Chính quay người, một tay xách lên Bàn Tử với trọng lượng hơn một trăm tám mươi cân, thuận tay ném thẳng ra ngoài cửa, sau đó tuyên một câu Phật hiệu, nói:
- A Di Đà Phật
- Bành!
Cửa lớn đóng chặt!
Bàn Tử trợn tròn mắt, Hầu Tử và Ngô Trường Hỉ đi ra theo thì một mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Bàn Tử, Hầu Tử lại không khách khí gì với Bàn Tử:
- Tên miệng thối nhà anh, vừa rồi nói gì đó hả? Đại sư là cao tăng hữu đạo, anh lại muốn giới thiệu muội tử cho hắn? Đầu óc anh toàn bã đậu sao?
Bàn Tử lau lau mũi, không biết hối cải mà nói:
- Tôi đây cũng chỉ là suy nghĩ cho đại sư a... Chuyện tình dục này, sao có thể nói không là không được, không tốt cho thân thể.
- Không tốt? Xem tôi đánh anh có tốt không! Giờ thì tốt rồi, sau này không vào được chùa miếu, anh làm sao đền cơm nước cho tôi!
Hầu Tử cưỡi lên trên thân Bàn Tử, trực tiếp hành hung một trận, Bàn Tử đẩy Hầu Tử ra, sói khóc quỷ gào mà chạy xuống núi.
Mấy người làm ầm ĩ suốt một đường xuống núi, Hầu Tử vỗ ót một cái, quên không lấy số thẻ ngân hàng!
Nhưng mà Hầu Tử cũng rất khôn khéo, lập tức tìm đến Wechat, tìm kiếm người ở phụ cận, quả nhiên tìm ra được nick Wechat của Phương Chính, thêm làm hảo hữu, sau này cũng không cần chuyển khoản ngân hàng, trực tiếp chuyển khoản qua Wechat là được rồi.
Mà giờ khắc này, Phương Chính lại là một mặt phiền muộn.
“Hệ thống, ta đây ôm một bụng hỏa khí, thật sự không thể phát tiết ra a?”
Phương Chính là thanh niên trai tráng khỏe mạnh, là thời điểm hỏa khí thịnh vượng, không ai nói đến còn tốt, Bàn Tử vừa mới nhắc đến, Phương Chính làm sao có thể không tâm động chút nào? Chẳng qua tâm động cũng chỉ là tâm động, tương lai đã định là một đại sư, định lực cơ bản vẫn phải có, nhất là khi hệ thống đột nhiên nhắc nhở một câu:
“Coi chừng bệnh liệt dương.”
Phương Chính quả quyết ném Bàn Tử ra ngoài...
- Có thể!
Hệ thống trả lời mười phần khẳng định.
Phương Chính lập tức nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
“Giải quyết như thế nào?”
“Tìm nữ nhân.”
Hệ thống nói.
“Thật sự có thể?;
Đôi mắt Phương Chính lập tức sáng lên.
“Chỉ cần ngươi không sợ bị liệt dương cả một đời, tùy ý.”
Hệ thống nói.
Phương Chính lập tức bị tức chết đi được:
“Ngươi không thể nói hết một câu hay sao? Không hố ta ngươi sẽ chết a?”
“Sẽ không, nhưng muốn câu thông với kẻ ngốc, cần dùng kỹ xảo.”
Phương Chính:
“#@$%#... %&”
Phương Chính:
“Thật không có biện pháp nào sao.”
“Có.”
“Ngươi đứng đắn một chút, cho một biện pháp có tác dụng có được không?”
Phương Chính bị hệ thống đùa giỡn, sắp sửa không kiềm chế được nữa.
“Niệm kinh Phật, tâm cảnh tự nhiên bình thản.”
Hệ thống mười phần nghiêm chỉnh nói.
Phương Chính dựng thẳng lên một ngón giữa, chỉ vào bầu trời, kêu lên:
“Thảm con mẹ ngươi!”
Răng rắc! Ầm ầm!
Hai đạo lôi đình rơi xuống trước mặt Phương Chính, Phương Chính bất mãn nói:
“Ta vừa ra thủ thế này lại vừa nói, hẳn là phải tính là một lỗi a?”
“Ta nói hai lỗi là hai lỗi, không phục, ngươi thử mắng thêm hai câu nữa xem.”
Phương Chính chỉ vào bầu trời hét lớn:
“Con mẹ ngươi!”
Răng rắc! Lại một tia chớp rơi xuống trước mặt.
Sau đó Phương Chính hất lên ống tay áo, đi!
“Còn thiếu một câu mà.”
Hệ thống nhắc nhở.
Phương Chính hừ hừ nói:
“Ngươi bảo ta mắng hai câu là ta phải mắng hai câu sao? Tại sao ta phải nghe ngươi?”
Chửi thêm một câu? Một ngày chỉ có ba cơ hội, lần thứ tư thế nhưng là sẽ bổ vào trên người, Phương Chính cũng không ngốc.
Trở lại hậu viện, Phương Chính lấy điện thoại di động ra, tùy tiện mở ra, kết quả, phát hiện có một thông báo xin thêm hảo hữu, nhìn thấy là Hầu Tử, cũng tiện tay thêm vào.
Kết quả, vừa thêm hảo hữu, Hầu Tử lập tức chuyển khoản qua năm mươi vạn! Bổ sung một câu:
- Đại sư, thẻ ngân hàng quá phiền toái, trực tiếp chuyển qua Wechat! Thế nào, Hầu Tử tôi ngưu bức hay không a? Hạn mức chuyển khoản lại bá đạo như thế, ha ha...
Nhưng mà Phương Chính căn bản không nhìn đến những chữ phía sau, mà là trừng to mắt nhìn chằm chằm mấy số không phía sau mông mấy chữ năm mươi vạn! Xòe bàn tay đếm đếm từng con số không:
“Một số, hai số, ba số, bốn số, năm số... Ai u, năm số không là bao nhiêu tiền đây? Đếm một lần nữa, không, mười, trăm, ngàn, vạn, mười vạn... Năm mươi vạn a... Ha ha ha... Hệ thống, rốt cục ta cũng thoát khỏi cảnh nghèo khó, ha ha... Về sau ta muốn ăn Linh mễ mỗi ngày!”
Kết quả, hệ thống căn bản không để ý tới hắn.
Phương Chính đếm tiền xong, trả lời Hầu Tử một câu: