Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 88: Tại Sao Heo Không Leo Cây Chứ?

Chương 88: Tại Sao Heo Không Leo Cây Chứ?




Độc Lang mềm nhũn cả chân, hắn thề, hắn chỉ là muốn tìm một chỗ để nằm sấp, còn có, hắn là sói! Không phải người, làm thế nào bái Phật?

Nhưng mà Phương Chính đã nói hết ra, Độc Lang cũng là thông minh, hiểu được ý tứ của Phương Chính, kiên trì đi vào Phật Đường.

Lưu Đào và Ngô Hải nhìn nhau, đuổi sát theo sau.

Phương Chính mỉm cười, chậm rãi ung dung đi theo.

Độc Lang tiến vào Phật Đường, suy nghĩ, làm một con sói, phải làm thế nào mới bái Phật được! Càng nghĩ, cũng không có sói tổ tông nào truyền cho hắn môn kỹ nghệ này! Rơi vào đường cùng, chân trước dùng sức đạp một cái, đứng thẳng người lên!

Tập thể Lưu Đào, Ngô Hải còn có thợ quay phim trợn tròn mắt! Đồng thời nghĩ thầm:

- Con sói này sẽ không thật sự muốn bái Phật a?

Gần như là đồng thời, Độc Lang liều mạng điều chỉnh cơ bắp, phù phù quỳ xuống! Chỉ có điều không đứng vững được, nửa thân trên theo đó nằm sấp xuống dưới, phù phù một chút, cái cằm đập xuống đất, nước mắt đều sắp trào ra đây...

Phương Chính thấy vậy, nhếch nhếch miệng, âm thầm nói:

- Khá lắm, dốc công dốc sức như vậy? Buổi tối cho thêm đồ ăn!

Lưu Đào thì nuốt một ngụm nước bọt nói:

- Không cần thành kính như thế a? Chậm một chút không được a?

Độc Lang liếc qua Lưu Đào, thầm nghĩ:

“Ta cũng muốn a...”

Độc Lang liên tục giày vò ba lần, Lưu Đào và Ngô Hải triệt để trợn tròn mắt, cuối cùng, Độc Lang đứng lên, nhìn qua nén hương. Hương phổ thông quá nhỏ, hắn không dùng được, cao hương quá đắt, với hiểu biết của hắn đối với Phương Chính, hắn dám động cao hương, chắc chắn sẽ bị cắt xén phần ăn! Thế là, Độc Lang quẫy đuôi một cái, sói ta chỉ có thể làm những thứ này, còn lại thực sự bất lực.

Độc Lang đi ra, Lưu Đào và Ngô Hải chắn ở cửa ra vào thấy vậy, vội vàng tránh ra.

Độc Lang lại liếc nhìn hai người một chút, thản nhiên đi ra khỏi cửa lớn, chạy mất dạng.

Ba người Lưu Đào, Ngô Hải, thợ quay phim đồng thời nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt đều là vẻ không thể tưởng tượng nổi...

Phương Chính tiến lên phía trước nói:

- A Di Đà Phật, các vị thí chủ, các anh xem, con sói này thật sự không có quá nhiều quan hệ với bần tăng. Hắn chỉ là một khách hành hương của bản tự mà thôi, bản thân hắn vẫn là một con sói hoang.

Lưu Đào cười khổ nói:

- Chuyện này... Thôi, tôi vẫn là trở về xin ý kiến một chút rồi lại nói sau. Tiểu... Đại sư, tôi cáo từ trước.

Lưu Đào muốn đi, Ngô Hải còn có thể nói thêm gì, vội vàng cáo từ, một đoàn người vội vội vàng vàng xuống núi.

Phương Chính nhìn xem bóng lưng ba người đi xa, nhướn mày, chuyện này chắc chắc không phải vô cớ, không có lửa thì sao có khói, tất nhiên là có người đâm loạn ở sau lưng, nếu không sẽ không đến mức kéo cả ngành chấp pháp đến đây.

Phương Chính mở ra Wechat, liên hệ với Hầu Tử, so với Vương Hữu Quý ở trong thôn, Hầu Tử ở huyện thành hiển nhiên là nắm giữ tin tức linh thông hơn nhiều.

Phương Chính hỏi một chút, Hầu Tử lập tức trả lời:

- Đại sư, anh không biết chuyện này sao? Ai u, còn không phải những tên khốn kiếp trong huyện thành kia sao, ở trên núi chịu khổ, xuống núi lập tức nói lung tung chứ sao. Còn có tiểu tử Trần Tĩnh kia, phát ra một bài tin tức, thao thao bất tuyệt bôi đen chùa miếu của anh, đối với chuyện này, tiểu tử này cũng bỏ ra không ít sức lực.

Phương Chính dựa theo Hầu Tử chỉ dẫn, tìm được trang phát tin tức, quả nhiên, bản thảo Trần Tĩnh phát ra vẫn còn ở phía trên, phía dưới có hơn mấy trăm hồi đáp. Làm một tòa báo nhỏ của địa phương, có thể có nhiều lượt theo dõi như vậy đã coi như không tệ, bình thường cơ bản đều là vắng tanh như chùa bà Đanh.

Ấn mở, nhìn một chút, Phương Chính đen cả mặt!

Sự tình Trần Tĩnh nói, cũng không phải phóng đại sự thật, chỉ là viết linh tinh một trận, rất nhiều sự kiện sói tập kích thôn dân ở những thôn khác đều góp vào, thậm chí còn có chuyện từ thế kỷ trước! Hiện tại lại đào ra hết tất cả, đều nhét vào trên đầu Phương Chính!

Nhưng mà những chuyện này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là, trên núi của Phương Chính thật sự có sói! Chỉ chuyện này, đã đủ khiến các ban ngành liên quan để ý.

Phương Chính lại tra xét những điều luật có liên quan, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần xác định Độc Lang là hoang dại, đồng thời chưa bao giờ tạo thành uy hiếp đối với thôn dân dưới núi, chuyện này sẽ yên ổn đi qua. Sẽ không có người đến săn giết hoặc là bắt Độc Lang đi.

Nếu như Phương Chính muốn nuôi Độc Lang, lại có chút phiền phức, trong quá trình khó tránh khỏi phải nói láo gì đó... Còn phải làm giấy chứng nhận.

Phương Chính không thể xuống núi, giấy chứng nhận gì đó đều không làm được.

Hơn nữa, quá nhiều thủ tục, quả quyết từ bỏ. Cứ để Độc Lang làm sói hoang dại là được rồi...

Nhưng mà trong lòng Phương Chính đã có dự định, ngày sau, mặc kệ là ai hỏi, sói này đều không phải là hắn nuôi, chỉ là một khách hành hương! Chuyện này cũng không tính là nói láo, quan hệ giữa hắn và Độc Lang thật đúng là không phải chủ và thú nuôi, ngược lại là có chút phức tạp...

Dưới núi, Lưu Đào và Ngô Hải coi như thảm rồi.

- Sói biết bái Phật? Tại sao cậu không nói heo biết leo cây chứ?

Hai vị lãnh đạo gần như là dùng cùng một lời như vậy, đang gầm thét vào mặt hai người.

Lưu Đào nói:

- Cục trưởng, thật, tôi tận mắt nhìn thấy.

- Thừa dịp tôi chưa có tức giận, tự cậu đi ra ngoài chịu phạt đi.

Cục trưởng vừa gọi điện thoại, vừa nổi giận nói. Chính phủ đã nỗ lực bài trừ mê tín dị đoan, tiểu tử này vậy mà lại chạy tới nói với hắn sói biết bái Phật? Đánh chết hắn cũng không tin!

- Ai u, anh cũng có gan a? Tự tôi đi ra ngoài chịu phạt? Đi, anh xong việc về nhà nhớ mang theo ba bàn phím về đây! Đừng cho là tôi không biết, bàn phím trong nhà bị ngươi len lén giấu đi!

Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến thanh âm của một nữ nhân.

Cục trưởng Trần đỏ ửng mặt mo, tranh thủ thời gian ra hiệu cho Lưu Đào ra ngoài. Đồng thời tranh thủ thời gian giải thích với lão bà.

Lưu Đào nào chịu đi ra ngoài như thế? Như thế, chẳng phải là giải thích không rõ ràng, còn muốn chịu phạt oan ức, lập tức lấy ra máy quay phim, phát lại ngay trước mặt cục trưởng Trần.

Nhìn thấy một màn Độc Lang quỳ lạy kia, cục trưởng Trần kém chút đánh rơi mất điện thoại, nuốt một ngụm nước bọt, mặc kệ thanh âm bên kia điện thoại, lau lau mồ hôi trán, nói:

- Em đừng nói thêm gì nữa, anh muốn tĩnh lặng.

- Tĩnh Lặng là ai? Còn không cho tôi nói? Được a! Trần Tam Cường, anh muốn lật trời ha!

- Không phải, em nói không phải là tĩnh lặng mà anh nghĩ đâu! Em nói là muốn yên tĩnh!

- Yên Tĩnh? Con gái đầu của lão An? Tốt, từ khi nào các người lại lẫn lộn rồi?

- Em... Em nói chính là, ai nha... Anh đợi em trở về!

- Tốt, anh còn uy hiếp tôi, được, trở về, nhìn xem chúng tôi ai có thể đánh thắng ai...

Lưu Đào thấy vậy, tranh thủ thời gian tránh đi, ở lại thêm, đoán chừng sẽ bị giết người diệt khẩu.

Một bên khác, Ngô Hải tốt số hơn Lưu Đào một chút, lấy ra băng thu hình, phát lại, cục trưởng lập tức trầm mặc, để hắn chờ tin tức.

Trên internet cũng có một đám người hóng dài cổ chờ đợi tin tức, kết quả, ngày thứ hai không có động tĩnh, ngày thứ ba không có động tĩnh...

Đợi đến ngày thứ tư, Phương Chính lại nghênh đón một nhóm khách mới.

Trần Tam Cường tự mình dẫn theo một đội người xe giết tới Nhất Chỉ miếu, có chuyên gia, có lãnh đạo, lúc đến cả đám đều mang lòng hoài nghi, xông vào chùa miếu, đang muốn hỏi thăm đủ điều.

Kết quả, còn không chờ bọn hắn mở lời hỏi thăm, Độc Lang xông vào chùa miếu, quỳ lạy một phen!

Tất cả mọi người trợn tròn mắt!

Sau đó Độc Lang vẫy vẫy đuôi, đi!

Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một đống lớn vấn đề vừa đến bên khóe miệng, tất cả đều đã biến thành một dấu chấm hỏi! Bọn hắn đã không biết nên hỏi gì mới tốt.

Ngày thứ năm, rốt cục phía chính phủ cũng ban bố một tin tức:

- Sau khi chứng thực, trên núi Nhất Chỉ thật sự có một con sói, nhưng mà sói này là sói hoang, cũng không phải do tăng nhân trong chùa miếu nuôi, chớ nghe nhầm đồn bậy.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch