Cho nên, nữ y tá, nữ bác sĩ trong ấn tượng của Phương Chính đều là xinh đẹp, sạch sẽ, thần thánh, giống như minh tinh điện ảnh.
Nhưng còn nữ tử trước mắt này, Phương Chính nhìn thế nào cũng thấy giống như một đại tỷ hằng ngày đứng hút thuốc ở trước cửa trường học, chống nạnh chờ đợi để ngăn một cậu bạn xui xẻo nào đó rồi đòi tiền...
Thế là Phương Chính để ý, hỏi:
- Cô xác định cô không đứng lên nổi?
Lý Phượng Tiên vô cùng đáng thương nói:
- Thật sự không đứng dậy nổi.
- Thí chủ, trên núi có sói.
Phương Chính nói.
Trong lòng Lý Phượng Tiên cười lạnh một tiếng, trước khi đến cô đã điều tra kỹ càng, làm sao lại không biết sự tình trong chùa miếu có sói ẩn hiện? Cho nên cô căn bản không sợ, nói:
- Tôi biết, nhưng mà tôi không sợ.
Phương Chính nháy mắt ra hiệu với Độc Lang vừa trở về, đang nằm ở nơi xa, Độc Lang lộn một vòng sát mặt đất, bộ lông màu bạc nhiễm lên một lớp bụi, biến thành màu xám tro, sau đó kêu to một tiếng ngao ô, chạy tới.
Phương Chính thì làm bộ như muốn đóng cửa, nói:
- Thí chủ, cô không sợ, nhưng tôi sợ, A Di Đà Phật, tạm biệt.
Lý Phượng Tiên thấy vậy, trong lòng có chút kinh hoảng, nghe tiếng sói tru ở phía sau, quay người lại, chỉ thấy một con sói hung thần ác sát đang đánh tới! Một bộ lông xám tro kia phảng phất như đang nói với cô, đây không phải Ngân Lang được đề cập tới trong tin tức! Đây là một con sói xám!
Lý Phượng Tiên bị dọa đến hoa dung thất sắc, vội vàng đứng lên, co cẳng chạy đi ngay, giày cao gót cũng ném bay đi! Đồng thời hét lớn:
- Tiểu hòa thượng, mở cửa a!
Lý Phượng Tiên chạy tới cửa, cửa lớn ca một tiếng, mở ra, Phương Chính cười tủm tỉm xuất hiện ở phía sau cửa, chắp tay trước ngực, nói:
- A Di Đà Phật, nữ thí chủ, y thuật của cô thật lợi hại, chữa khỏi nhanh như vậy?
Lý Phượng Tiên ngây người một lúc, nhìn Phương Chính một mặt thản nhiên, hòa thượng này một chút ý tứ sợ hãi cũng không có, quay đầu lại nhìn, con sói xám vốn đang đuổi theo cũng đã dừng lại, ngậm giày cao gót của, đang đùa nghịch rất vui. Nhìn kỹ, đây không phải sói xám, rõ ràng chỉ là sói trắng dính bẩn mà thôi! Liếc mắt qua là sói xám, nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn thấy màu trắng ở bên trong.
Lý Phượng Tiên lập tức biết được bản thân bị lừa rồi, lại bị tiểu hòa thượng trước mắt này quay như dế, tức giận đến nỗi suýt nữa đã chửi ầm lên!
Phương Chính cười ha ha nói:
- Nữ thí chủ, chân đã không sao, vẫn là nên mang giày vào đi, trên núi rất lạnh.
Lý Phượng Tiên nhìn chằm chằm Phương Chính, cắn răng một cái:
- Ai u... Đau a!
Lý Phượng Tiên đặt mông ngồi dưới đất, xoa chân, kêu lên, đồng thời hét lên:
- Vừa rồi là sống chết trước mắt, tiềm lực bộc phát, bây giờ hay rồi, bị trẹo chân còn cố chạy, tổn thương càng thêm tổn thương a! Oa oa nha...
Phương Chính có chút im lặng nhìn nữ nhân trước mắt này, thực sự không hiểu nổi người này đến Nhất Chỉ miếu để làm gì, một nữ nhân hung hăng càn quấy như thế, hắn vẫn là lần đầu gặp phải. Cũng có chút nhức đầu...
Nhưng chuyện khiến cho Phương Chính càng im lặng chính là:
- Nữ thí chủ, vừa rồi cô xoa là xoa chân trái, sao bây giờ lại xoa chân phải rồi? Vết thương đổi chỗ theo tiếng gọi con tim?
Lý Phượng Tiên nghe vậy, sững sờ, cúi đầu xem xét, thật đúng là xoa sai chân! Khuôn mặt đỏ lên, kêu lên:
- Đau đến nỗi làm tôi hồ đồ rồi... Ai u, đau a.
Lý Phượng Tiên lại tiếp tục xoa chân trái.
Phương Chính nói:
- Bần tăng thật sự hồ đồ rồi, vừa rồi thí chủ đúng là xoa chân phải, không phải chân trái.
Lý Phượng Tiên nghe xong, lập tức lúng túng, trước đó chỉ là tùy tiện diễn kịch, cô cũng không nhớ nổi bản thân đã xoa xoa chân nào! Phương Chính vừa làm rối lên, cô cũng có chút mơ màng, hỏi:
- Rốt cục là chân nào?
- Nữ thí chủ, cô đau chân nào, bản thân cô còn không biết sao?
Phương Chính hỏi ngược lại.
Lý Phượng Tiên dứt khoát ôm cả hai chân mà xoa, kêu lên:
- Tôi đau đến nỗi hoàn toàn hồ đồ rồi, hai chân đều đau.
- Nặng đến thế a, thí chủ chờ một lát.
Phương Chính xoay người rời đi.
- Tiểu hòa thượng, cậu lại muốn làm gì?
Lý Phượng Tiên kêu lên.
Phương Chính nói:
- Gọi điện thoại, nhờ thôn trưởng phái người lên núi, khiêng cô xuống nủi để trị liệu a.
- Ai ai ai, tiểu hòa thượng cậu, có phải ngốc hay không? Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Tôi là bác sĩ! Cậu vịn tôi đứng lên, vào bên trong ngồi một chút, tự tôi có thể chữa trị!
Lý Phượng Tiên lên núi để dụ dỗ Phương Chính, vừa mới gặp mặt, còn chưa có tiến triển gì, sao có thể để yên cho người khác khiêng xuống núi?
Phương Chính nghi ngờ nhìn Lý Phượng Tiên nói:
- Nữ thí chủ, nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi, tôi là đệ tử Phật môn, cũng không tiện vịn cô.
- Tiểu hòa thượng chết tiệt, cậu nói gì đó? Nói giống như tôi muốn chiếm tiện nghi của cậu…
Lời này vừa ra khỏi miệng, gương mặt xinh đẹp của Lý Phượng Tiên ửng đỏ, không cẩn thận một chút đã phun ra cả tiếng lòng, nhưng mà da mặt cô cũng đủ dày, lập tức nói:
- Nói giống như cậu muốn chiếm tiện nghi của tôi, yên tâm đi, tôi không trách cậu.
- Nhưng mà Phật Tổ sẽ trách tội tôi.
Phương Chính chững chạc đàng hoàng nói.
- Phật Tổ sẽ không trách cậu đâu, cậu chỉ làm việc tốt, Phật Tổ trách cậu làm gì? Lại nói, tôi thật sự rất đau, tôi cũng không trách gì cậu, cậu còn sợ gì chứ?
Lý Phượng Tiên nói.
Phương Chính nói:
- Nữ thí chủ, bần tăng có một biện pháp có thể vịn cô vào trong.
- Đừng để tâm vịn như thế nào, cậu nhanh lên a, mặt đất rất lạnh lẽo…
Câu này Lý Phượng Tiên không hề nói dối, giữa mùa đông, tuyết vừa rơi. Trận tuyết rơi đầu tiên rất lạnh lẽo, tuyết vừa rơi xuống đã trực tiếp hòa tan, hút hết nhiệt độ trong mặt đất và không khí. Nhiệt độ không khí đột biến, cơ thể người còn chưa kịp thích ứng hoàn toàn. Nhất là trên đỉnh núi này, càng lạnh lẽo.
Lý Phượng Tiên ngồi một hồi, mặc dù có áo khoác da chồn đắp lên, nhưng mà vẫn rất lạnh... Cảm giác như mông đã sắp đông cứng.
Sau một khắc...
Lý Phượng Tiên muốn khóc, nhìn Đại Lang đang ở bên cạnh dìu bản thân đi, nhìn nhìn lại áo khoác lông chồn của bản thân đã sắp sửa biến thành màu da sói xám, lập tức khóc không ra nước mắt, u oán liếc qua Phương Chính một thân trắng trẻo thánh khiết đang đi ở phía trước, thầm nghĩ:
“Trần Tĩnh nói, cậu chỉ là một tên lưu manh khoác lên lớp da hòa thượng, tôi không tin tôi lại không giải quyết được cậu? Xem cậu có thể giả vờ đến lúc nào!”
Độc Lang dìu Lý Phượng Tiên ngồi xuống dưới gốc cây Bồ Đề, sau đó lập tức xoay người, nâng chân sau lên, gãi gãi thân trên, tro bụi lập tức bay đầy trời...
Lý Phượng Tiên bị tro bụi vây quanh:
- @#$@%...
Phương Chính đuổi Độc Lang đi, hỏi:
- Nữ thí chủ, đã khá hơn chưa?
Lý Phượng Tiên không muốn nhắc lại sự tình bị thương, chuyện này rất dễ khiến cho cô thật sự tổn thương, đôi mắt vừa chuyển, nói tránh đi:
- Tiểu hòa thượng, cậu xưng hô thế nào a?
- Bần tăng Phương Chính.
Phương Chính nói.
- Phương Chính? Đây là pháp hiệu a? Tên tục gia của cậu gọi là gì?
Lý Phượng Tiên truy hỏi.
Phương Chính cười khổ nói:
- Bần tăng thuở nhỏ đã ở bên trong Nhất Chỉ miếu này, tên tục gia và pháp hiệu đều là Phương Chính.
Phương Chính tự giới thiệu xong xuôi, nhưng lại không có ý tứ hỏi thăm Lý Phượng Tiên.
Lý Phượng Tiên cũng không để ý, lập tức nói:
- Tôi gọi là Lý Phượng Tiên, hiện tại là một bác sĩ. Việc cần làm chủ yếu là giải quyết một vài vấn đề sức khỏe tiềm ẩn. Ân, cậu biết vấn đề sức khỏe tiềm ẩn là gì không?
Phương Chính lắc đầu, hắn đúng thật là không biết.
- Không biết? Vậy thì quá tố... Quá tệ.
Lý Phượng Tiên mừng thầm trong lòng, cô đúng là rất sợ chuyện gì hòa thượng này cũng biết, nếu vậy thì cũng không biết nên ra tay từ chỗ nào. Lý Phượng Tiên nói:
- Vấn đề sức khỏe tiềm ẩn a, chính là trông cậu rất khỏe mạnh, nhưng mà trên người có rất nhiều nhân tố tiềm ẩn có thể ảnh hưởng đến sức khỏe của bản thân, những yếu tố này, không hiển sơn không lộ thủy, nhưng mà thời gian lâu dài, sẽ sinh ra hậu quả. Việc của tôi là dựa vào các loại phối hợp ăn uống, chú ý sinh hoạt hàng ngày các loại, để trợ giúp mọi người giải quyết những tai hoạ ngầm này.
Lý Phượng Tiên nói đến đây, ánh mắt liếc qua Phương Chính, nói:
- Tiểu hòa thượng, mặc dù cậu lực lớn như trâu, nhưng mà cậu cũng có vấn đề sức khỏe tiềm ẩn a, có muốn tôi giúp cậu kiểm tra một chút hay không?