Ở trong mắt đám người Tô Trường Dương thì mạng của Sở Hành Vân là một phần thưởng.
Ai có thể giết được hắn sẽ được trả thù lao phong phú, đó là lý do bọn họ dám khống chế Hắc Lang Vương, điều động cả bầy sói để dồn Sở Hành Vân vào chỗ chết.
Đối mặt với loại người tâm địa ác độc như vậy Sở Hành Vân sẽ không nương tay, họa sát thân hôm nay là báo ứng cho những điều bọn chúng đã gây ra.
Lúc này Sở Hành Vân cầm Trảm Không Kiếm trong tay không ngừng đuổi giết Lý Trần, khoảng cách chênh lệch giữa hai người ngày càng rút ngắn với một tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
- Phong Lôi!
Tốc độ của Sở Hành Vân đột nhiên tăng mạnh, Trảm Không Kiếm đâm ra khiến cho lưng Lý Trần có cảm giác tê dại. Hắn quét ngang ngân thương, phóng ra vô số cuồng phong về hướng Sở Hành Vân.
- Ngân Phong Thương Mang!
Lý Trần nắm chặt ngân thương, trực tiếp thi triển ra thiên phú của võ linh, từng cơn cuồng phong ngưng tụ ở trên không, sau đó hóa thành thương ảnh sắc bén đâm thẳng tới ngực của Sở Hành Vân.
Chỉ thấy Sở Hành Vân tránh được thương ảnh, sau đó cổ tay khẽ động, Trảm Không Kiếm chém ra một đạo kiếm quang về phía Lý Trần.
- Lại tránh được?
Thần sắc Lý Trần kịch liệt biến đổi, hắn không thể ngờ rằng tuyệt kĩ của hắn lại bị Sở Hành Vân nhẹ nhàng tránh thoát như vậy.
Cảm nhận được khí thế khủng khiếp của Phong Lôi kiếm quang, Lý Trần vội vàng lấy ra một tấm khiên màu đen từ trong nhẫn trữ vật, hắn chắn ở trước người, trên bề mặt khiên có lưu chuyển khí tức vàng đất.
Ùng ùng!
Kiếm quang chém lên trên tấm khiên, chỉ trong giây lát tấm khiên đã hoàn toàn vỡ vụn, lực lượng đánh bay Lý Trần, khiến hắn văng lên trên mặt đất hơn mười thước mới dừng lại.
Chấn động to lớn như vậy hấp dẫn không ít ánh mắt của tân tấn đệ tử khiến bọn họ tò mò nhìn sang. Cùng lúc đó ở trên không trung truyền đến một loạt tiếng vỗ cánh, sau đó nổi lên những trận gió lớn.
Nhưng Sở Hành Vân không hề để ý, tốc độ của hắn không giảm chút nào, tiếp tục truy sát Lý Trần.
Lý Trần ôm ngực, khóe miệng tràn ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hắn thấy Sở Hành Vân vẫn tiếp tục giết tới thì trong đôi mắt hiện lên một nỗi sợ hãi chưa từng có.
- Dừng tay!
Nhưng vào lúc này trên hư không xuất hiện một đầu Hắc Ưng, có vài đệ tử nòng cốt đứng trên lưng Hắc Ưng khi thấy một cảnh này thì quát lớn khiến thân thể Sở Hành Vân bị chấn động khẽ run.
Trong những đệ tử nòng cốt này cũng có Lý Dật.
Trên mặt hắn tràn đầy lãnh ý, nhảy xuống khỏi Hắc Ưng, hắn ngưng tụ một kiếm ảnh lạnh lẽo phá không đánh thẳng tới Sở Hành Vân.
Tiếng ma sát xèo xèo truyền ra, trên thân lân kiếm tràn ra hàn khí khủng khiếp như muốn đông cứng tất cả linh lực, một kiếm này khiến cho thần sắc Sở Hành Vân biến đổi, cả thân thể lui về phía sau không tiếp tục truy sát Lý Trần.
Ầm ầm!
Lân kiếm lạnh lẽo đâm thẳng xuống mặt đất nổ ra một cái hố sâu, hàn khí khủng khiếp của kiếm quang chấn cả người Sở Hành Vân bay ra ngoài.
Thân thể Sở Hành Vân hơi xoay tròn, liên tiếp lui về sau, hắn ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt Lý Dật cao cao tại thượng nhìn mình, trên khuôn mặt lạnh lùng từ lâu đã xuất hiện hàn ý, thậm chí là sát ý.
- Tên súc sinh nhà ngươi chán sống rồi, ngươi đang tự tìm đường chết đó.
Lý Dật căm tức nhìn Sở Hành Vân, hắn lao về phía trước, cổ sát ý phóng ra đè nén lên trên người Sở Hành Vân.
Vừa rồi nếu hắn ra tay chậm một chút thì sợ rằng Lý Trần đã chết dưới kiếm của Sở Hành Vân. Thù giết đệ đệ Lý Dật sẽ không dễ dàng bỏ qua!
- Chuyện gì đang xảy ra?
Một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến, mọi người nhìn lại liền thấy Tuyết Khinh Vũ đang cưỡi Hắc Ưng đến đây, đôi mắt nàng nhìn về phía trước liền lập tức nhíu mày.
Thấy ngày càng có nhiều đệ tử nòng cốt đến, Lý Dật đành phải cắn răng đem sát ý trên người đè xuống, hắn chỉ vào Sở Hành Vân nói:
- Sự tình vừa xem là hiểu ngay, tên Sở Hành Vân này phát điên đuổi giết Lý Trần, muốn đẩy Lý Trần vào chỗ chết, vào phút cuối bị chúng ta kịp thời ngăn cản.
Thần sắc Tuyết Khinh Vũ khẽ run, nàng cẩn thận nhìn lại thì đúng là trên người Sở Hành Vân tỏa ra mùi máu nồng đậm, mà toàn thân Lý Trần đều là vết thương, máu nhuộm đỏ quần áo, đã không có bất kì sức phản kháng nào.
Lúc này Lý Dật nháy mắt với vài tên tân tấn đệ tử, bọn chúng lập tức nhảy ra ngoài.
- Lý sư huynh nói không sai, Sở Hành Vân điên cuồng đuổi giết Lý Trần, dù hắn đã mở miệng cầu xin tha thứ những vẫn không bỏ qua.
- Tâm địa người này quá ác độc, chắc chắn đã bị giết chóc che mờ đôi mắt!
Đoàn người đều đem đầu mũi nhọn chỉa về hướng Sở Hành Vân khiến ánh mắt hắn nhìn về Lý Dật âm trầm không gì sánh được. Tên này quả thật là một người âm hiểm, hắn lại dám đổi trắng thay đen, vặn vẹo sự thật.
- Dựa theo quy định của lần khảo hạch này, người ra tay sát hại đồng môn sẽ bị loại bỏ tư cách khảo hạch, Sở Hành Vân ngươi còn không mau cút đi?
Lý Dật lần thứ hai bức bách, thừa cơ hội này xua đuổi Sở Hành Vân.
- Chậm đã!
Tuyết Khinh Vũ ra tay ngắn trở, quay lại nhìn Lý Dật nói:
- Sở Hành Vân ra tay với Lý Trần là không giả, nhưng nể tình đây là lần đầu hắn vi phạm, với lại hai bên cũng không có thương vong nên chuyện lần này cứ chấm dứt ở đây đi, coi như cho ta một cái mặt mũi.
Nghe vậy, Lý Dật mặc dù không cam lòng nhưng nghĩ tới thế lực sau lưng Tuyết Khinh Vũ nên cũng không thể tiếp tục làm khó dễ, hắn nhìn về phía Sở Hành Vân, lạnh giọng quát:
- Lần này ta tạm tha mạng chó của ngươi, nếu có lần sau ta chắn chắn sẽ giết ngươi!
- Sở Hành Vân.
Tuyết Khinh Vũ cũng đưa mắt nhìn hắn, thanh âm có chút là lạ nói:
- Ta biết tính tình ngươi trời sinh rất là ngông cuồng, nhưng nếu ngươi là một phần tử của Lăng Tiêu Vũ Phủ thì không nên giết hại đồng môn. Ngươi đi đi, ta mong rằng không có lần tiếp theo.
Sở Hành Vân điều chỉnh lại khí huyết trong cơ thể, con ngươi của hắn lạnh như băng liếc mắt nhìn đám người Lý Dật, sau đó lại nhìn về phía Tuyết Khinh Vũ hiện ra một nụ cười lạnh giá.
- Một người vẽ hổ, ba người thành hổ ( Thành ngữ Trung Quốc: một người nói mà vài người tưởng thật sẽ khiến những người khác cũng tin là thật), mấy người các ngươi được lắm.
Trong lời nói của Sở Hành Vân mang một tia lạnh lùng, tay nắm chặt Trảm Không Kiếm, một người một kiếm đi thẳng về hướng không có ai.
Nhìn bóng lưng Sở Hành Vân rời đi, không biết vì sao ở sâu trong nội tâm của Tuyết Khinh Vũ lại có một cảm giác khó chịu không thể nói thành lời, nàng như thấy mình vừa làm ra việc sai trái nào đó nên vô cùng hổ thẹn.
- Tuyết Khinh Vũ, vì sao ngươi lại đổ tội cho Sở sư đệ?
Ở đằng sau đã nghe được tiếng vội vã của Diệp Hoan.
Chỉ thấy hắn căm tức nhìn Tuyết Khinh Vũ, quát lớn:
- Sở sư đệ của ta không phải là loại người thích giết chóc, chắc chắn Lý Trần đã làm ra hành động hèn hạ nào đó khiến hắn tức giận truy sát!
- Lần khảo hạch này có vô số người nhắm vào hắn, Lý Trần cùng Lý Dật tất nhiên cũng như vậy, ta vốn tưởng rằng ngươi vô cùng công bằng, có thể nhìn nhận sự việc nhưng lại không phải, xem ra ta đã nhìn lầm người rồi.
Ánh mắt Diệp Hoan tức giận nhìn đoàn người, không ai dám can đảm cãi lại, chỉ ngậm miệng đứng đó.
Nghe được những lời này, thân thể Tuyết Khinh Vũ run lẩy bẩy.
Trong đầu nàng đột nhiên hiện ra nụ cười giá lạnh của Sở Hành Vân cùng với hai con ngươi đen kịt lộ vẻ u sầu, trong nội tâm nàng đột nhiên truyền đến một trận đau đớn.