Thời gian trôi đi rất nhanh, bất tri bất giác đã qua bảy ngày.
Trong đại điện, Sở Hành Vân vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ không nhúc nhích giống như tăng sư khổ hạnh tu hành.
Mà Vạn Thú Hỏa ở trước mặt hắn đã có một chút thay đổi. Tại chính giữa ngọn lửa màu đỏ tím xuất hiện thêm một tia linh lực cực kỳ tinh thuần, linh lực đong đưa theo hỏa diễm, tựa như biến thành một bộ phận của nó.
-Dung!
Sở Hành Vân đột nhiên mở hai mắt ra, quát lớn một chữ.
Cùng lúc đó, tất cả linh lực trong cơ thể hắn tuôn trào ra ngoài, bao phủ xung quanh Vạn Thú Hỏa.
Không giống với lúc đầu, lúc này Vạn Thú Hỏa không chút nào tỏ vẻ phản kháng mà rất ôn hòa, lẳng lặng lơ lửng ở giữa không trung.
Trong lòng Sở Hành Vân mừng như điên.
Hắn vung hai tay lên, ngay lập tức Vạn Thú Hỏa được hút vào bên trong linh hải.
-Thành công rồi!
Sở Hành Vân tiến hành quan sát linh hải. Ở trung tâm linh hải, Vạn Thú Hỏa nằm lơ lửng ở đó, không có chút nào dị động, những luồng linh lực tinh thuần di chuyển qua lại cũng không bị nó bài xích(1), có vẻ cực kỳ ôn hòa.
Sau khi Vạn Thú Hỏa biến mất, khí tức nóng bỏng tràn đầy cả tòa đại điện cũng từ từ tiêu tán đi, trả lại bầu không khí bình thường vốn có.
Tuyết Khinh Vũ từ ngoài đại điện tiến vào, vừa nhìn thấy Sở Hành Vân vẫn bình yên vô sự, vẻ lo âu trên mặt liền biến mất, thay vào đó là vẻ vui mừng, nói:
-Thành công rồi sao?
Sở Hành Vân tâm tình cực kỳ tốt, cười trả lời:
-Cứ coi là vậy đi.
-Vạn Thú Hỏa đã biến mất mà trên mặt ngươi lại hiện ra vẻ vui mừng đã nói lên ngươi thành công thu phục Vạn Thú Hỏa. Thật không nghĩ tới, ngươi cũng có lúc khiêm tốn.
Tuyết Khinh Vũ hiếm thấy trêu ghẹo Sở Hành Vân một câu, ánh mắt nàng nhìn Sở Hành Vân tràn đầy sự kính nể.
Tuy nàng đối với Vạn Thú Hỏa không có hiểu biết gì nhưng nàng có thể cảm giác được rất rõ ràng lực lượng của Vạn Thú Hỏa này cực kỳ cường hãn lại cuồng bạo không dứt, ngay cả Võ Linh Hàn Tuyết của nàng cũng không dám tới quá gần nó.
Sở Hành Vân chỉ dùng bảy ngày đã thành công thu phục Vạn Thú Hỏa, lại không gặp bất luận tổn thương nào. Kết quả như thế khiến Tuyết Khinh Vũ đưa tay lên ngực tự vấn lòng rồi cũng tự trả lời:
-Ta hoàn toàn vô pháp làm được như hắn.
-Sở Hành Vân, ngươi đã đột phá?
Lúc này, Tuyết Khinh Vũ mở to hai mắt, tựa hồ nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi mà thốt lên.
-Trong quá trình ta đưa linh lực dung nhập vào Vạn Thú Hỏa thì đồng thời Vạn Thú Hỏa cũng rèn luyện kinh mạch toàn thân của ta. Hai bên hỗ trợ lẫn nhau khiến ta có thể đột phá cảnh giới cũng có thể coi là chuyện bình thường.
Sở Hành Vân đã sớm đoán được tình huống này nên cũng không có biểu hiện ra quá nhiều kinh ngạc, ngược lại tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Nhưng Tuyết Khinh Vũ nghe nói như thế, cả khuôn mặt có dung nhan tuyệt mỹ liền trở nên khó coi.
Nàng nhớ rất kỹ lúc Sở Hành Vân mới vừa tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm thì tu vi của hắn là Tụ Linh Cảnh nhất trọng, chỉ trong vòng năm ngày ngắn ngủi sau khi tiến nhập Mê Vụ Sâm Lâm, hắn liền có đột phá bước vào cảnh giới Tụ Linh Cảnh nhị trọng .
Thấy hắn đột phá, Tuyết Khinh Vũ cũng không có cảm giác gì kinh ngạc, nghĩ có thể là do Sở Hành Vân tích lũy lâu ngày, đồng thời tiến hành truy đuổi săn giết rất nhiều linh thú tìm thấy cơ hội đột phá.
Nhưng giờ khắc này cách lúc Sở Hành Vân tiến vào cảnh giới Tụ Linh Cảnh nhị trọng chưa được bao lâu, bảy ngày, chỉ bảy ngày thì hắn lại tiếp tục đột phá, bước chân vào cảnh giới Tụ Linh Cảnh tam trọng.
Tốc độ đột phá khủng khiếp như vậy, ngay cả Tuyết Khinh Vũ có kiến thức rộng rãi đều cảm giác có chút không thể tin được, lông tóc cả người dựng đứng lên.
-Không phải chỉ là đột phá cảnh giới sao? Lại khiến ngươi ngạc nhiên như thế!
Sở Hành Vân có chút bất đắc dĩ thốt lên, đồng thời hất tay một cái ném khối Ngự Âm Thạch kia tới trước mặt của Tuyết Khinh Vũ.
-Đây là cho ta?
Tuyết Khinh Vũ nháy mắt một cái, có chút nghi ngờ nói.
-Sở Hành Vân ta từ trước đến nay không thích thiếu người khác nhân tình. Nếu ngươi đã tặng Vạn Thú Hỏa cho ta, vậy thì khối Ngự Âm Thạch này thuộc về ngươi đi.
Thấy Tuyết Khinh Vũ chậm chạp không cầm lấy, Sở Hành Vân hơi chau mày, sau đó có chút bá đạo nhét Ngự Âm Thạch vào trong tay của Tuyết Khinh Vũ.
-Ngự Âm Thạch có thể phóng xuất ra một ít âm sát lực, ngoại trừ có thể dùng để dụ dỗ linh thú thì vẫn có thể trợ giúp võ giả dễ dàng cảm ngộ âm sát lực hơn, rất thích hợp với người có cảnh giới Tụ Linh Cảnh cửu trọng như ngươi. Chỉ cần ngươi luôn mang theo trên người bất kể ngày đêm, tương lai lúc đột phá cảnh giới Địa Linh Cảnh ít nhất có thể tăng tỷ lệ đột phá lên năm thành.
Tuyết Khinh Vũ nghe được Sở Hành Vân nói, cả khuôn mặt đều đầy vẻ kinh hãi.
Âm thanh của nàng có chút run rẩy hỏi:
-Rõ ràng là ta đã che giấu tu vi, làm sao ngươi có thể nhìn thấu? Còn có lời ngươi vừa mới nói là thật sao, Ngự Âm Thạch lại có thể tăng năm thành tỷ lệ?
-Ta lừa ngươi thì có ích lợi gì?
Sở Hành Vân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tuyết Khinh Vũ, hữu khí vô lực nói:
-Hơn nữa, thủ đoạn ẩn dấu của ngươi như mèo cào, nếu ta không cách nào nhìn thấu thì mới có thể gọi là kỳ quái.
Nghe vậy, Tuyết Khinh Vũ nhất thời mở miệng cười khổ.
Phương pháp ẩn dấu mà nàng tu luyện là do gia gia của nàng truyền thụ mà có. Lúc truyền thụ, gia gia nàng còn vỗ ngực bảo đảm nói coi như là Thiên Linh Cảnh cường giả đều khó có thể nhìn thấu.
-Nếu như để gia gia nghe được lời nói của Sở Hành Vân, người nhất định sẽ tức giận đến nổi trận lôi đình đi.
Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, Tuyết Khinh Vũ liền không nhịn được cười một tiếng, đồng thời cũng thu Ngự Âm Thạch vào trong nhẫn trữ vật.
Hiện tại, nàng đích thực rất cần vật ấy.
-Vạn Thú Hỏa cùng Ngự Âm Thạch chính là nguồn gốc xảy ra linh thú bạo loạn, sai khi bị ta cùng ngươi thu lấy thì linh thú bạo loạn cũng sẽ không còn xảy ra nữa, chúng ta cũng có thể rời khỏi nơi này.
Sở Hành Vân đảo mắt nhìn về phía trước nói.
Dựa theo thời gian bây giờ để suy đoán, khảo hạch hẳn là đã sớm kết thúc. Lạc Lan thấy hắn chậm trễ không đi ra, không biết có lo lắng hay không?
Còn có Lý Dật cùng Lý Trần, những tên tiểu nhân hèn hạ này hơn phân nửa đã cho là hắn chết thảm ở dưới móng vuốt của linh thú.
Từ trong ánh mắt Sở Hành Vân, Tuyết Khinh Vũ tựa hồ cũng cảm giác được gì đó, gật đầu nói:
-Nếu linh thú không còn bạo động thì chúng ta cũng không cần thiết tiếp tục trốn tránh ở chỗ này, nên đi ra ngoài thôi.
Tuyết Khinh Vũ vừa nói xong, hai người bắt đầu dựa theo đường cũ bước nhanh ra khỏi phủ đệ Lôi gia, lại một lần nữa tiến vào Thiên Tỏa Mê Vụ Trận tìm kiếm đường rời khỏi Mê vụ Sâm Lâm.
Ngay tại lúc bọn họ tiến nhập Thiên Tỏa Mê Vụ Trận không bao lâu, trong sương mù dày đặc đột nhiên xuất hiện một gã lão giả gầy guộc, thân mặc trường bào màu đen.
Tốc độ của tên lão giả này cực nhanh, ở trên không trung lao đi, tựa hồ cực kỳ quen thuộc đối với Thiên Tỏa Mê Vụ Trận. Hắn nhanh chóng tìm được phủ đệ Lôi gia, đồng thời đi tới chỗ sâu nhất trong đại điện.
Vừa bước tới trước đại điện, hắn liền phát hiện Vạn Thú Hỏa đã biến mất, cả khuôn mặt dại ra, nhất là cặp mắt đục ngầu kia trở nên trống rỗng vô thần, giống như vừua gặp phải đả kích trầm trọng.
-Ngự Âm Thạch!
Nghĩ đến chuyện gì đó quan trọng, lão giả đột nhiên thốt lên.
Hắn lập tức phục hồi tinh thần lại, quét bàn tay đi, đại đỉnh màu đỏ đậm nặng đến nghìn cân lập tức bị hất bay đi.
Chỉ tiếc, hắn cũng không nhìn thấy vật hắn muốn.
Bên trong cả toàn đại điện rỗng tuếch, không có bất cứ thứ gì khác.
Thân thể của lão giả run rẩy kịch liệt, lui về phía sau mấy bước, ngửa đầu gầm rú với âm thanh vô cùng tức giận:
-Ai? Ai dám trộm Vạn Thú Hỏa cùng Ngự Âm Thạch của ta? Nếu như để ta biết là ai, Ân Thiên Thành ta nhất định băm ngươi thành vạn đoạn!!!