Dựa vào ký ức của Dạ Huyết Thường, Thủy Lưu Hương trở thành đại đệ tử của Cực Hàn Đế Tôn.
Cũng không phải do Thủy Lưu Hương học được nói dối, mà là khi Thủy Lưu Hương thản nhiên nói ra sự thật, nhưng Cực Hàn Đế Tôn, vẫn như cũ cố chấp nói với Thủy Lưu Hương.
Mặc kệ nàng là Thủy Lưu Hương, hay là Dạ Thiên Hàn, đều không có sự khác biệt.
Dựa vào Cửu Âm Tuyệt Mạch, chỉ cần nàng không phản bội lại loài người, mặc dù nàng có bao nhiêu tội ác, cũng vĩnh viễn là đại đệ tử.
Mãi đến tận hiện tại, Thủy Lưu Hương vân không rõ câu nói kia của Bạch Cực Hàn Đế Tôn rốt cuộc là ý gì, làm sao lại không có sự khác biệt đây?
Là một Đế Tôn mà lại để đại đệ tử chết ở trong tay người khác, đối với kẻ cầm đầu, làm sao sẽ thờ ơ không động lòng đây?
Thật ra, nói thờ ơ không động lòng là không đúng, vậy tuyệt đối là vô tình vô nghĩa, nhưng Cực Hàn Đế Tôn càng coi trọng tài trí, thiên phú của Thủy Lưu Hương hơn!
Thủy Lưu Hương, Tiên Thiên Cửu Âm Tuyệt Mạch, có tuyệt mạch như thế, chỉ cần nàng bất tử, nhất định có thể đạt đến thành tựu Đế Tôn, loài người có sáu đại đế tôn!
Nhiều người dù có thiên phú, nhưng cả một đời cũng không đạt được bất kỳ thành tựu nào, nhưng Thủy Lưu Hương tuyệt đối không phải loại người này.
Ở một khắc Cực Hàn Đế Tôn nhìn thấy nàng, đã xác định được tài hoa cùng trí tuệ của nàng, tuyệt đối là cấp Đế Tôn.
Tuổi tác tuy nhỏ, liền đem băng tâm Tuyệt Tình Quyết, tu luyện tới Cửu Trùng Thiên, chỉ kém một chút có thể viên mãn, đây là tài trí nghịch thiên sao?
Phải biết, băng tâm Tuyệt Tình Quyết này, vốn là do nàng sáng tạo ra, không có ai so với nàng hiểu rõ hơn pháp này khó tu luyện bao nhiêu.
Tuy rằng, đối với cái chết Dạ Huyết Thường, Cực Hàn Đế Tôn cũng rất khó để vượt qua, thế nhưng làm Ngũ Đại Đế Tôn chưởng quản loài người, thật sự đã quen nhìn sinh tử, cái nàng thật sự coi trọng, là lợi ích lâu dài của toàn bộ loài người.
Nói đơn giản, điểm nàng quan tâm nhất, là nhân loại có thể tiếp tục được bảo lãnh sinh tồn ở trên thế giới này, không đến nỗi bị tuyệt diệt.
Chỉ có người Ngũ Đại Đế Tôn, mới biết rõ tình cảnh nguy hiểm cỡ nào, đó là bất cứ lúc nào cũng đều ở biên giới bị tuyệt diệt.
Nếu có người tiên đoán, ngày này sang năm, nhân loại thế giới Càn Khôn sẽ bị hủy diệt, vậy khả năng tối thiểu thực hiện sẽ là một nửa xác suất.
Tuy rằng loài người có Ngũ Đại Đế Tôn, nhìn như uy phong hiển hách, nhưng Yêu tộc có mười tám Yêu Tôn, Ma tộc có mười hai Ma Tôn, cũng có thể cùng chống lại sự tồn tại Ngũ Đại Đế Tôn của loài người.
Loài người sở dĩ còn có thể kéo dài hơi tàn, là bởi vì liều mạng, không tiếc đồng quy vu tận.
Một vạn năm trước, loài người hầu như bị diệt tuyệt, nhưng vào thời khắc mấu chốt, Luân Hồi Thiên đế đứng dậy, cứng rắn lay động hai tộc Yêu Ma.
Lúc đó nhân loại, người vì nằm dao thớt, ta vì bị hiếp đáp, nhưng Đế Thiên Dịch thiên tư ngang dọc, ở trong tuyệt cảnh tìm được một lối thoát.
Nếu như loài người phải đối mặt với sự tuyệt diệt, thì bất kể là ai khiến cho nhân loại phải đối mặt, loài người đều sẽ ngưng tụ toàn bộ sức mạnh, đối với Ma tộc phát động xung kích quyết tử, coi như chết, cũng phải kéo một tộc chịu tội thay.
Nếu loài người bị diệt vong, Ma tộc này cũng phải diệt vong theo.
Trong ba tộc, Yêu tộc mạnh mẽ nhất, Ma tộc kém hơn, yếu nhất là Nhân Tộc.
Bởi vậy, trước khi Nhân tộc chết, cũng phải kéo Ma tộc cùng đồng quy vu tận, như vậy sau khi loài người bị tuyệt diệt, Ma tộc tất nhiên cũng bị Yêu tộc tuyệt diệt.
Không thể không nói, một chiêu này của Đế Thiên Dịch, quá nham hiểm.
Dưới sự bức bách của Đế Thiên Dịch, Ma tộc không thể không cùng Nhân tộc kết minh, cưỡng bức Yêu tộc xác định tuyến biên giới, một khi Yêu tộc bước quá tuyến biên giới, thì Ma tộc liền cùng loài người liên minh, cùng Yêu tộc không chết không thôi!
Không phải Ma tộc ngốc, mà là bọn họ biết, loài người là đường sống duy nhất, cho nên khi Nhân tộc thật sự đối mặt với sự tuyệt diệt, nhất định sẽ làm như vậy.
Mà một khi loài người thật sự ngọc nát gương tan, cùng Ma tộc đồng quy vu tận, như vậy sau một trận chiến, Ma tộc cũng ở thế tất sẽ suy vong, sớm muộn cũng bị Yêu tộc tuyệt diệt.
Muốn Nhân tộc phồn vinh hưng thịnh, nhất định phải có lượng lớn nhân tài cao cấp xuất hiện, mà quan thiên tài trọng nhất, chính là Đế Tôn!
Lấy thiên phú cùng tài trí của Thủy Lưu Hương, đừng nói trượng phu nàng giết đại đồ đệ của Cực Hàn Đế Tôn, coi như nàng giết mẹ ruột của Cực Hàn Đế Tôn, Cực Hàn Đế Tôn cũng phải nhẫn nhịn chịu đựng.
Vì an nguy của toàn bộ loài người, không có cái gì là không thể chịu đựng.
Không cần những cái khác, chỉ cần dựa vào Cửu Hàn tuyệt mạch, cùng với băng tâm Tuyệt Tình Quyết của Cửu Trùng Thiên, Thủy Lưu Hương chỉ cần không phản bội loài người, liền có thể muốn làm gì thì làm, không có kiêng kỵ gì.
Để bảo đảm an nguy Nhân tộc, Luân Hồi Thiên đế bức bách Ma tộc cùng nhân loại kết minh, dứt khoát kiên quyết bước vào Tinh Không Cổ Lộ, thề muốn một lần nữa mở ra lối đi này.
Bức bách Ma tộc kết minh, Đế Thiên Dịch chưa bao giờ lấy đó làm vinh hạnh, ngược lại cho là nhục.
Đế Thiên Dịch đã nói, sinh tồn của loài người, hẳn là nên dựa vào chính mình tự thân mạnh mẽ, mà không phải dùng âm mưu quỷ kế.
Bởi vậy, vì tôn nghiêm cùng tương lai của con người, dù cho biết rõ là cửu tử nhất sinh, hắn vẫn bước vào ngôi sao cổ lộ, đồng thời một đi không trở lại.
Dù Luân Hồi Thiên đế đi hơn một vạn năm rồi, thế nhưng trí tuệ của hắn, vẫn còn đang rạng rỡ phát quang, mãi đến tận hiện tại, vẫn như cũ duy trì hòa bình của thế giới Càn Khôn, bảo đảm loài người có thể tiếp tục sinh sôi sinh lợi.
Có thể nói, không có Đế Thiên Dịch, loài người đã sớm diệt vong.
Vì loài người, Đế Thiên Dịch có thể làm được đến mức độ này, như vậy Cực Hàn Đế Tôn là một trong ngũ phương Thiên Đế, chịu đựng đồ đệ bị giết, lại đáng là gì đây?
Trong thời gian hai năm qua, Cực Hàn Đế Tôn đối với Thủy Lưu Hương, có thể nói là cực điểm sủng ái, mỗi ngày đều muốn giành ra thời gian dài, đối với Thủy Lưu Hương dốc lòng giáo dục.
Đối xử Thủy Lưu Hương, Cực Hàn Đế Tôn so với bất kỳ đồ đệ đều nhiệt tình và kiên trì hơn.
Tính cách Thủy Lưu Hương cũng rất ôn nhu săn sóc, hai năm ở chung giữa hai người, tuy không có quan hệ máu mủ, nhưng cảm tình tựa như mẹ con.
Thủy Lưu Hương từ khi sinh ra đến nay, chưa từng thấy mẹ ruột, hiện tại được như vậy, còn không gấp bội báo lại sao.
Mà Cực Hàn Đế Tôn, một đời chưa gả, càng không từng có hài tử, chân tâm được thưởng thức làm mẹ thì rất vui sướng, đối với Thủy Lưu Hương, cũng là từ chân tâm phát ra thích cùng sủng ái.
Cái gọi là khổ tận cam lai, thay đổi thế giới này, vận mệnh của Thủy Lưu Hương, cũng hoàn toàn thay đổi.
Thủy Lưu Hương cũng không chịu thua kém, trong thời gian hai năm, dưới sự cung cấp tài nguyên vô hạn bồi dưỡng của Cực Hàn Đế Tôn, đã từ mới vào niết bàn, nhảy một cái trở thành cao thủ tầng sáu niết bàn.
Không chỉ vậy, chiến tranh ở bên trong Cửu Tiêu học viện, Thủy Lưu Hương cũng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, quét ngang toàn bộ niết bàn tổ, trở thành đại vương giả xếp hạng thứ nhất tuyệt!
Cho tới bây giờ, có thể chiến thắng Thủy Lưu Hương, chỉ có cao thủ cảnh giới Võ Hoàng.
Mà mặc dù là Võ Hoàng cấp thấp, cũng không dám nói nhất định có thể thắng nàng.
Lẽ ra, Thủy Lưu Hương hẳn là rất hài lòng với hiện trạng, hẳn là mỗi ngày đều sống ở bên trong vui mừng mới đúng.
Nhưng là sự thực không phải vậy, nàng không hề vui, ngược lại là tương tư thành hoạ.
Nếu như có thể, nàng tình nguyện mình vĩnh viễn chỉ là một nhóc con cái gì cũng không hiểu.
Chỉ cần có thể vĩnh viễn ở bên người Vân ca ca, nàng tình nguyện mình chẳng là gì, tình nguyện mình vĩnh viễn không còn cái gì khác.
Nguyện đến tâm một người, đế già cũng không cách xa, nhưng là bây giờ, nàng lại tựa hồ như mất đi hắn vĩnh viễn.
Đã từng, có một phần yêu ở trước mặt của nàng, thế nhưng nàng bởi vì bận tâm, mà lựa chọn trốn tránh. . .
Cho tới bây giờ, nàng hối tiếc không kịp.
Nếu như trời cao có thể cho nàng một cơ hội, nàng nhất định sẽ không lại bận tâm bất cứ điều gì.
Dù cho trời long đất lở, dù cho biển cạn đá mòn, cũng phải cùng với hắn. . .