Sở Hành Vân hít sâu một hơi, toàn thân tràn ngập lực lượng, bàn tay nắm chặt Võ Linh Kiếm đang lượn lờ hỏa diễm đỏ hồng.
- Đây là thủ đoạn gì, sao khí chất của một người lại có thể thay đổi như vậy?
Trên khán đài có không ít cường giả khi thấy biến hóa trên người Sở Hành Vân đều vô cùng khó hiểu, họ hoàn toàn không nhận ra đây là thủ đoạn gì.
- Mỗi lần ngươi ra tay đều nói một câu ngông cuồng, hoặc là nhục mạ ta ngu xuẩn, hoặc là nói tử kỳ của ta đã tới, ta thật sự không hiểu nổi ngươi có tư cách gì mà nói những lời này.
Sở Hành Vân nhìn Lý Dật rồi bình tĩnh nói tiếp:
- Lẽ nào ngươi không nghĩ tới lúc ta lấy tu vi Tụ Linh Cảnh tam trọng đánh bại ngươi thì những lời lúc nãy của ngươi sẽ trở thành trò cười cho mọi người sao?
Vừa nói xong, thân thể của Sở Hành Vân chuyển động, cơn gió lớn xuất hiện mọi góc khán đài khiến người xem không khỏi đổ dồn ánh mắt vào hắn.
Sở Hành Vân đâm ra một kiếm, linh hải thoáng chốc sôi trào, 16 ngọn Vạn Thú Hỏa nhỏ điên cuồng chạy dọc theo kinh mạch rồi hội tụ ở trên thân kiếm hóa thành vô số kiếm quang đỏ rực.
Khí thế của Sở Hành Vân vẫn đang điên cuồng tăng lên, đồng thời kèm theo khí tức nóng rực cùng cuồng bạo vô tận.
- Có chừng ấy cũng dám dọa ta!
Lý Dật hít sâu một hơi, thân thể cũng chuyển động. Hắn mặc dù nói như vậy nhưng nội tâm đã chôn xuống một mầm móng sợ hãi.
Khí tức trên người Sở Hành Vân càng tăng lên thì thì mầm móng sợ hãi càng nảy mầm khiến cho khí thế của Lý Dật suy giảm, bàn tay nắm chặt Hàn Lân Kiếm cũng hơi run.
- Trảm!
Cổ tay Sở Hành Vân khẽ động, toàn thân linh kiếm bị Vạn Thú Hỏa bao phủ.
Trong Phong Lôi kiếm quang ẩn chứa hỏa khí nóng bức; một lôi, một phong, một hỏa, ba loại lực lượng hoàn mỹ dung hợp khiến cho kiếm thế kinh khủng đến tận cùng, giống như có thể phá hủy mọi thứ.
- Hàn Quang!
Lý Dật cũng rống giận liên tục, vô số hàn quang ngưng tụ thành kiếm, hai loại kiếm khí đụng vào nhau tạo ra một cổ lực phản chấn khổng lồ đem thân thể Lý Dật đẩy lui, một giọt máu đỏ chảy ra từ khóe miệng.
- Ta bị thương?
Nhìn giọt máu đỏ sậm trên mặt đất, ngũ quan của Lý Dật trở nên vặn vẹo, tuy rằng đây chỉ là vết thương nhẹ nhưng lại vô cùng nhục nhã đối với hắn!
Hắn đường đường là thiên chi kiều tử của Lý gia, thiên phú cùng tu vi đều tuyệt hảo, lại còn là đệ tử nòng cốt của Lăng Tiêu Vũ Phủ, vậy mà khi đối mặt với phế vật như Sở Hành Vân lại bị thương!
- Ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn!
Cả người Lý Dật đều chìm trong cơn giận, kiếm thế Hàn Lân Kiếm ngập trời, sát niệm ở trong nháy mắt đã tăng lên mấy lần, từng đạo hàn quang kiếm ảnh xuất hiện xung quanh thân thể hắn, mỗi một đạo đều mang theo khí tức của Hàn Lân Kiếm.
- Võ linh thiên phú, Tuyệt Hàn Kiếm Diệt!
Lý Dật mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, tay khẽ động chém ra từng đạo hàn quang kiếm ảnh, điên cuồng phóng tới hướng Sở Hành Vân, hàn khí tràn ngập làm cho người xem như có cảm giác đang ở giữa tháng 12 mùa Đông.
- Sở sư đệ, mau lui lại!
Diệp Hoan nóng ruột hét lên.
Nhưng Sở Hành Vân vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, linh kiếm trong tay một lần nữa chém ra, kiếm ảnh hóa thành hàng vạn kiếm quang.
Đoàn người lúc này trợn to hai mắt khi thấy hàng vạn kiếm quang đang hội tụ, lấy Sở Hành Vân làm trung tâm tạo thành một vòng xoáy, một cơn lốc xuất hiện, bên trong ẩn chứa tiếng kiếm ngân vang, tiếng phong lôi gào thét, nhưng nhiều nhất vẫn là tiếng thú rống.
Tiếng va chạm ùng ùng truyền ra, kiếm khí phong bạo quét ngang lôi đài, hàn băng kiếm khí không hề có sức phản kháng liền nhanh chóng bị vỡ vụn, sau đó bị đốt cháy thành một mảnh sương rồi biến mất.
Lý Dật nhìn một màn này chợt kinh ngạc, sau đó hắn cảm thấy như có một loại lực lượng nào đó va chạm với cơ thể, thân thể không kịp chuyển động đã bị chấn đến chảy máu, ầm ầm ngã xuống trên lôi đài.
Toàn bộ không gian đều yên tĩnh không một tiếng động.
Không ít người ra sức dụi dụi đôi mắt, lần thứ hai nhìn lại mới phát hiện đây không phải là giấc mộng, rồi bất ngờ phát ra vô số giọng nói như đã tiếp nhận sự thật trước mắt này.
- Tên Sở Hành Vân này vẫn còn là người sao? làm cách nào hắn lại có được lực lượng kinh khủng như vậy?
Mọi người đều thấy rung động trong lòng, thật quá dọa người, Sở Hành Vân lấy tu vi Tụ Linh Cảnh tam trọng nhảy liền một lúc năm đẳng cấp đem Lý Dật đánh bại, còn đánh cho hắn phun máu ba mét.
Quan trọng hơn là võ linh của Sở Hành Vân không bằng Lý Dật, trận chiến này đã lật đổ tất cả lẽ thường trong đầu mọi người, hung hăng tát cho bọn họ một bạt tai.
- Lý Dật, bây giờ ngươi có cảm giác như thế nào?
Khí tức trên người Sở Hành Vân vẫn cuồng bạo như trước nhưng ngữ khí lại rất bình tĩnh, không hề bận tâm đến bến ngoài, ánh mắt giống như là một thanh lợi kiếm vô hình đâm thật sâu vào trong tâm thần Lý Dật.
Lý Dật cắn chặt hàm răng, hắn định mở miệng thì trong đầu lại hiện ra những lời nói ngạo mạn của mình lúc nãy, mỗi một câu đều vang lên rõ ràng ở bên tai khiến hắn có cảm giác cực kì hổ thẹn, khó có thể tiếp nhận.
- Hắn lại trở nên mạnh hơn rồi, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này.
Thủy Thiên Nguyệt ngơ ngác nhìn Sở Hành Vân, ở sâu trong nội tâm không kiềm chế được mà xuất hiện cảm giác vô lực.
Cổ Thanh Tùng cùng Tiêu Đình cũng ngơ ngác, sau đó bừng tỉnh nhìn về phía Sở Hành Vân, cho tới giây phút này bọn họ vẫn khó có thể tin được Sở Hành Vân lại đánh bại được Lý Dật, hơn nữa còn là đại thắng.
Tuyết Khinh Vũ mặc dù rất có lòng tin đối với Sở Hành Vân nhưng thấy cảnh trước mắt cũng hít một hơi khí lạnh mới phục hồi lại tinh thần, nàng nhìn Sở Hành Vân bước về hướng Lý Dật, trong tay vẫn nắm chặt chuôi linh kiếm nhuộm máu.
- Sở Hành Vân, ngươi muốn làm gì?
Tiêu Đình cũng chú ý tới một màn này, hắn quát lớn khiến cho tất cả mọi người sửng sốt. Lý Dật đã triệt để thất bại, mất đi năng lực chiến đấu, Sở Hành Vân còn muốn làm gì nữa?
- Đây là trận chiến sinh tử giữa ta và Lý Dật, ngươi nghĩ ta muốn làm gì?
Sở Hành Vân ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Đình, trên mặt lộ ra bộ dáng tươi cười như một thiếu niên hiền lành lương thiện, nhưng không biết vì sao ở trong tâm của Tiêu Đình thì nụ cười đó lại như một cơn gió lạnh khiến hắn không khỏi rùng mình.
Chỉ thấy Sở Hành Vân chậm rãi đem linh kiếm giơ lên, kiếm quang không ngừng chiếu rọi trên mặt của Lý Dật, hắn hiện tại có hối hận, có kinh khủng, phảng phất như đang đối mặt với lưỡi hái tử thần, tràn đầy cảm giác bất lực.
- Súc sinh, mau dừng tay cho ta!
Tiêu Đình nổi giận điên cuồng hét lên, hắn nhanh chóng chạy như bay về phía lôi đài như muốn ngăn Sở Hành Vân lại.
Nhưng tốc độ của hắn có nhanh cũng không bằng kiếm của Sở Hành Vân.
Một đạo kiếm quang sắc bén chém xuống, xẹt qua con ngươi đang sợ hãi của Lý Dật.
Sau đó một âm thanh nặng nề vang lên.
Đầu của Lý Dật trực tiếp bay ra ngoài, rơi xuống trước mặt của Tiêu Đình. Cái chết đến quá nhanh khiến đôi mắt của Lý Dật không kịp khép lại mà vẫn trừng lớn như đang nhìn lại những gì mình đã làm mà hối hận.