Thấy dị tượng nổi lên trên không, tất cả mọi người đều dừng hành động lại, trợn to hai mắt chăm chú nhìn.
Mỗi một đạo thú ảnh đều cực kỳ to lớn, thanh thế kinh người, chỉ mới nhìn thôi bọn họ đã có thể cảm giác được trái tim trong lồng ngực bắt đầu đập nhanh, cảm giác run rẩy hình như bắt nguồn từ sâu trong nội tâm.
- Cho dù ngươi có lưu bất kì hậu chiêu gì, trước sự chênh lệch thực lực quá lớn căn bản không hề có tác dụng!
Trong con ngươi Tiêu Đình hiện lên một tia lãnh ý. Hiện tại, cảnh giới của hắn là Địa Linh Cảnh tam trọng, mà của Sở Hành Vân lại chỉ là Tụ Linh Cảnh tam trọng.
Chênh lệch tu vi giữa hai người bọn họ là một cái đại cảnh giới. Mười cái đẳng cấp này giống như là rãnh trời vậy, cho dù Sở Hành Vân có thủ đoạn chồng chất thì cũng đừng hòng sống sót qua ngày hôm nay.
- Dung hợp!
Tiêu Đình mạnh mẽ gầm lên một tiếng, phía sau lưng hiện lên một cái hư ảnh Hắc Viên Hầu khổng lồ, chính là võ linh của hắn.
Hư ảnh Hắc Viên Hầu bắt đầu dung nhập vào trong cơ thể Tiêu Đình. Trong chớp mắt, thân hình của hắn đột ngột biến lớn gấp hai lần cơ thể trước đó, cao tới bốn thước, toàn thân bao phủ một bộ lông màu đen, khí tức trên người càng trở nên cuồng bạo hơn.
- Tên này thật vô sỉ, không ngờ trực tiếp dung hợp võ linh.
Dương Phong thấy Tiêu Đình dung hợp với võ linh Hắc Viên Hầu của hắn, trong lòng bỗng cảm thấy nặng nề. Võ giả Địa Linh Cảnh đã nắm giữ âm sát lực, độ thân thiện với võ linh càng là vượt qua xa võ giả Tụ Linh Cảnh.
Phẩm cấp võ linh của Tiêu Đình không cao, chỉ là tam phẩm, nhưng có lực lượng vô cùng lớn. Sau khi dung nhập âm sát lực, lực lượng càng trở nên bá đạo không gì sánh được, một quyền đánh ra, chỉ sợ ngay cả quả núi nhỏ cũng đều bị phá hủy, biến thành đất bằng.
- Có thể khiến ta toàn lực xuất thủ thì dù ngươi có chết cũng có thể nhắm mắt.
Tiêu Đình cười điên cuồng, thân hình khổng lồ bước về phía trước, mãnh mẽ đánh về phía Sở Hành Vân.
Âm sát khí có màu tro đen điên cuồng tuôn ra, tựa như là một đám mây đen, bảo phủ hoàn toàn cả lôi đài làm cho mọi người khẽ run, trong lòng sinh ra cảm giác kinh hãi.
- Đây là thực lực chân chính của cường giả Địa Linh Cảnh sao? Quá cường hãn!
Thủy Thiên Nguyệt kinh ngạc đến ngây người thốt lên. Tiêu Đình đánh ra một quyền này, chỉ riêng quyền phong của nó cũng đủ để xé rách không khí ra thì có thể thấy được uy lực thực sự của nó có bao nhiêu kinh khủng.
- Ngươi sai rồi! Người chết chính là ngươi, mà không phải ta!
Trên khuôn mặt Sở Hành Vân vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, giọng nói bình thản giống như đang nói ra một chân lý không thể tranh cãi.
Trên thân thể của hắn đột nhiên tuôn ra một đạo (1)quang trụ màu xám đen. Quang trụ phóng lên cao tạo thành một cái vòng xoáy giống như là vô tận vậy, điên cuồng cắn nuốt thiên địa linh lực chung quanh, giống như phải nuốt hết tất cả lực lượng thì mới chịu dừng.
- Âm sát lực! Điều này … điều này sao có thể?
Đứng ở cách đó không xa, trên khuôn mặt Cổ Thanh Tùng lộ ra vẻ khiếp sợ. Đạo quang trụ màu xám đen này lại được tạo thành từ âm sát lực, nhưng lại không phải là âm sát lực bình thường, nó tinh thuần tới cực điểm, giống như là trải qua hơn mười năm rèn luyện vậy.
Thể xác và tinh thần của Cổ Thanh Tùng như bị kinh sợ, ánh mắt nhìn Sở Hành Vân tràn đầy vẻ kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi. Người này, quá yêu nghiệt, có thể nói là quỷ thần khó lường.
Nếu như hôm nay không thể phế bỏ hắn, tương lai, đợi hắn lớn lên, sợ rằng ngay cả Vân Mộng Vũ Phủ đều có thể gặp phải kiếp nạn.
- Thú ảnh đã biến mất!
Ngay lúc trong lòng Cổ Thanh Tùng sinh ra sát ý, ánh mắt của hắn khẽ run lên. Thú ảnh trong hư không đột nhiên biến mất, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng.
Trên lôi đài đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, thổi nhẹ qua khuôn mặt mọi người. Nó không lạnh, mà ngược lại mang theo một khí tức nóng bỏng làm cho trong người có cảm giác cổ quái, lòng sinh phiền muộn.
- Là Vạn Thú Hỏa!
Tuyết Khinh Vũ đối với cái cảm giác cực nóng này cũng không xa lạ gì, cũng không thể nhầm lẫn được, chính là Vạn Thú Hỏa.
Ánh mắt của nàng hướng về phía trước nhìn thì thấy thân thể Sở Hành Vân đang chậm rãi bay lên cao, Võ Linh Kiếm trong tay tràn ngập ánh sáng đỏ hồng, tỏa ra khí tức nóng bỏng giống như một vị thần phủ xuống.
- Vạn Thú Chi Oán, do ta một kiếm hủy diệt!
Sở Hành Vân phun ra một đạo thanh âm trầm thấp, giơ Võ Linh Kiếm trong tay lên thật cao. Nhất thời một cổ lực lượng cuồng bạo dũng mãnh tiến ra khiến thân kiếm sáng lên, sau đó Sở Hành Vân đột nhiên đâm thẳng xuống.
Rống rống rống rống!
Vô cùng vô tận tiếng thú gầm rống truyền đến, cuồng phong nổi lên, mây tản đi, thiên địa tựa hồ cũng run rẩy trong khoảnh khắc này!
Toàn bộ không khí trong sân rộng trong nháy mắt bắt đầu nóng lên như bị ai đó nung, từng đạo thú ảnh hỏa diễm xuất hiện, chạy chồm ở phía dưới không ngớt tạo nên địa chấn, tựa như thật sự có vạn thú bôn đằng(2), muốn phá hủy tất cả sự vật.
- Không có khả năng! Làm sao ngươi lại có thể có lực lượng mạnh mẽ như vậy?
Tiêu Đình đứng đối mặt trực diện với vô cùng vô tận thú ảnh hỏa diễm này liền cảm giác mình trở nên cực kỳ nhỏ bé. Thú ảnh gào thét khiến da dẻ của hắn bắt đầu nóng rực, đau đớn sâu tận xương tủy, ngũ quan đều bởi vậy trở nên nhăn nhó, lớn tiếng kêu rên lên.
Oanh thanh âm ùng ùng nổ vang, thú ảnh hỏa diễm đánh vào trên lôi đài tạo nên thanh thế kinh người, lực lượng kinh khủng phá hủy cả mặt đất, chập chờn hỏa quang bay lên, tựa như là một vòng lửa cực lớn, làm cho mọi người khó có thể mở mắt, đều nhắm hai mắt lại.
Sau khi Sở Hành Vân chém ra một kiếm này, khí tức cuồng bạo cùng nóng bỏng trên người lập tức tiêu tán, từ giữa không trung chậm rãi bay xuống.
Lúc này, cả gương mặt Sở Hành Vân cực kỳ trắng xám. Hắn dùng kiếm chống trên mặt đất làm điểm tựa đứng thẳng, thở hổn hển từng ngụm, mười ba cây Âm Dương Hỏa Châm cắm ở trên người đã biến thành màu tro trắng từ lâu, thân châm đứt gãy, tựa hồ tiêu hao sạch tinh hoa.
Sở Hành Vân nhìn về chỗ bụi bay mù mịt phía trước, ánh mắt hơi trầm xuống, thẳng đến sau khi cảm giác cổ hơi thở trong đó hoàn toàn biến mất thì nơi khóe miệng mới nhếch lên nở một nụ cười nhạt.
Lúc này, bụi mù cuồn cuộn cuối cùng cũng tiêu tán.
Đoàn người đã có thể mở mắt quan sát, đập vào mắt bọn họ là lôi đài khổng lồ kia không ngờ đã biến mất!
Thay vào đó, trong tầm mắt của bọn họ lại xuất hiện một cái hố sâu. Bên trong cái hố không có bất kỳ vật gì, chỉ có duy nhất một thi thể đã cháy đen, khí tức hoàn toàn biến mất, không còn bất kỳ một tia sinh cơ nào.
- Cổ thi thể này, chẳng lẽ là... Tiêu Đình?
Lúc này, một âm thanh yếu ớt đột nhiên vang lên giữa đám người khiến bầu không khí đã yên ắng thì nay trở nên càng thêm yên tĩnh, chỉ có âm thanh của gió lạnh vù vù thổi qua.
Vừa rồi, tất cả mọi người ở đây đều tận mắt nhìn thấy Tiêu Đình bị vô cùng vô tận thú ảnh hỏa diễm bao phủ, mạnh mẽ đánh hắn rơi xuống lôi đài, không có chút lực phản kháng nào.
Mà giờ khắc này, lôi đài đã biến mất, biến thành một cái hố sâu thật lớn, trong cái hố lại có một cổ thi thể. Thi thể này không thuộc về Tiêu Đình thì còn thuộc về người nào nữa đây?
Nhưng mà đoàn người khó mà có thể tiếp nhận sự thật này.
Sở Hành Vân cảnh giới Tụ Linh Cảnh tam trọng chém ra một kiếm, không chỉ có giết chết cường giả Địa Linh Cảnh tam trọng Tiêu Đình, còn phá hủy cả tòa lôi đài, biến nó thành một cái hố sâu.
Cảnh tượng như vậy, nằm mơ thì bọn họ đều khó mà tưởng tượng ra được. Nhưng lúc này, nó lại xuất hiện ở trước mắt đoàn người, xảy ra cực kỳ chân thật, cảm giác còn chân thật hơn cả mộng ảo!
Cổ Thanh Tùng đồng dạng cũng kinh hãi không ngớt, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, đảo ánh mắt nhìn vào khuôn mặt thanh tú của Sở Hành Vân, trái tim tựa hồ cũng vì vậy mà ngưng đập.
Hắn tự hỏi, một kiếm vừa rồi nếu như đánh vào trên người hắn, chỉ sợ kết cục của hắn cũng không khác là bao...
(1)Quang trụ : ánh sáng hình trụ
(2)Vạn thú bôn đằng : vạn con thú cùng rong ruổi, đại khái là chạy