Nhuyễn Linh Tán cũng không phải là đan dược mà là một dạng thuốc bột.
Nhóm cường đạo này lợi dụng dược hiệu đặc thù của Nhuyễn Linh Tán, cướp giết không ít võ giả, lần nào cũng thành công.
Theo lý mà nói, một khắc kia khi độc nhãn tráng hán vung ra Nhuyễn Linh Tán, tên thiếu niên tuấn mỹ này nên toàn thân suy yếu không có cách nào phản kháng mới đúng, vì sao còn có sức lực đánh ra một đòn?
Nghi hoặc hiện lên trong đầu một đám cường đạo khiến cho sắc mặt của bọn hắn trở nên khó coi.
-Giết!
Trong chốc lát, tiếng gào thét bạo phát.
Hơn mười tên cường đạo hướng phía Sở Hành Vân lao tới, trong phút chốc, võ linh điên cuồng tràn ra, đám người mang theo sát khí đáng sợ, ra chiêu hung ác, cơ hồ muốn đem Sở Hành Vân giết chết trong nháy mắt.
Đối mặt với thế quần công hung hãn của đối phương, Sở Hành Vân tròng mắt đen nhánh không gợn sóng, chỉ thấy bàn tay hắn khẽ động, ngàn vạn linh lực gào thét, ở trong không trung ngưng tụ ra thành một đạo kiếm quang cực đại.
Ngay sau đó, Sở Hành Vân đưa một ngón tay về phía trước, chỉ trong khoảnh khắc, kiếm quang ở trong không trung nở rộ, như mưa dông gió giật, hướng về phía đối phương ập xuống.
-A!
Từng đạo tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, lại thấy kiếm quang nỡ rộ, đem thân thể của bọn cường đạo xuyên thủng , tiếng gào thét điên cuồng, máu tươi phun trào, khắp không gian bao phủ bởi một tầng huyết sắc.
Chỉ sau ba hơi thở, thân ảnh bọn cường đạo đều hóa thành những thi thể lạnh giá nằm la liệt trên đất, ngay cả linh thú phi hành cũng không ngoại lệ.
Đám người Đằng Thanh thấy một màn này tất cả đều trầm mặc, sắc mặt tái nhợt, chỉ còn lại kinh ngạc vô tận.
Tên thiếu niên tuấn mỹ này thực lực thật là mạnh, chưa đến một chiêu liền tiêu diệt hơn mười tên cường đạo!
Lúc này, Sở Hành Vân chậm rãi quay đầu lại, con ngươi thâm thúy khiến thân thể Đằng Thanh run lên một cái, hai chân tê dại, cảm giác thiên địa điên cuồng đảo lộn.
Hắn mới vừa rồi biến Sở Hành Vân thành kẻ chết thay, muốn dùng tính mạng Sở Hành Vân kéo dài thời gian tránh né sự truy sát của bọn cường đạo.
Giờ phút này cho dù Sở Hành Vân giết hắn, hắn cũng không cách nào kháng cự!
-Đa tạ huynh đệ xuất thủ cứu giúp.
Đằng Thanh hít sâu một hơi để cho mình thoạt nhìn rất trấn định, cười nhạt nói:
-Những cường đạo này không chuyện ác nào không làm, đã chặn đường cướp giết rất nhiều võ giả, nhờ có huynh đệ xuất thủ, mới khiến cho nhiều người tránh khỏi khó khăn, ngay vừa rồi, ta đã chế trụ được dược hiệu của Nhuyễn Linh Tán, vừa muốn xuất thủ, lại không nghĩ tới kiếm chiêu của ngươi lại lợi hại như vậy.
Vừa nói, Đằng Thanh vừa len lén quan sát Sở Hành Vân, tim đập kịch liệt như muốn phá lồng ngực ra ngoài.
Sở Hành Vân liếc mắt nhìn Đằng Thanh cũng không có lên tiếng đáp lại, một lần nữa trở lại trên lưng bạch hổ, hướng phía Cổ Kiếm Thành đi tới.
Đợi sau khi Sở Hành Vân rời đi, nụ cười trên miệng Đằng Thanh lập tức tiêu tán thân thể run lên ngã vật ra đất hô hấp dồn dập, phía sau lưng hắn mồ hôi ướt nhẹp nhìn qua thập phần chật vật.
Kỳ thực, hắn cũng không chế trụ được dược hiệu của Nhuyễn Linh Tán.
Hắn sở dĩ nói như vậy là muốn lừa gạt Sở Hành Vân, khiến Sở Hành Vân sinh lòng kiêng kỵ, không dám ra tay với hắn, dù sao hắn cũng là con của quốc vương, trên người có không ít trân bảo.
-Tên thiếu niên kia, tuấn mỹ như yêu, thực lực cũng rất khủng bố, hẳn là một thiên tài đến từ một hoàng triều khác .
Đồng bạn của Đằng Thanh cũng ngã xuống, trong lòng sợ hãi nói.
Bọn họ toàn bộ đều trúng Nhuyễn Linh Tán, không cách nào huy động linh lực, nếu như Sở Hành Vân sinh lòng ác ý, bọn họ không nghi ngờ gì, toàn bộ đều phải chết.
-Kiếm thuật đúng là không tệ nhưng so sánh với ta vẫn là có chút chênh lệch.
Đằng Thanh nuốt một viên đan dược, trầm giọng nói:
-Hắn hẳn là tu luyện bí pháp nào đó, có thể ngăn chặn dược hiệu của Nhuyễn Linh Tán, sau đó thừa dịp đối phương không chú ý, một kiếm xuất thủ tiêu diệt toàn bộ.
-Về phần bọn cường đạo kia, thực lực rất yếu, mới bước vào Địa Linh Cảnh mà thôi, nếu như ta không gặp phải đánh lén có thể đem những tên này giết chết nhanh hơn, tên thiếu niên kia hơn phân nửa cũng biết điểm này, cho nên mới nhanh chóng rời đi.
Nghe vậy, những người khác cũng liên tục gật đầu, tu vi của Đằng Thanh đã đạt Địa Linh Lục Trọng Thiên, luận kiếm thuật chính là sắc bén vô cùng, dù là ở Đại Hạ hoàng triều, cũng có thể tự xưng là thiên tài.
Tên thiếu niên tuấn mỹ kia rất mạnh, nhưng cùng Đằng Thanh so sánh, trước sau có chút chênh lệch.
Trong lúc đám người Đằng Thanh thảo luận, Sở Hành Vân đã đi tới Tẩy Kiếm Sơn Mạch.
Chuyện mới phát sinh vừa rồi hắn cũng không đặt ở trong lòng, sở dĩ hắn xuất thủ cũng không phải để cứu Đằng Thanh mà chỉ là do đám cường đạo kia ngăn chặn đường đi của hắn.
Về phần lời nói kia của Đằng Thanh, Sở Hành Vân liếc mắt một cái liền nhận ra, căn bản hắn không muốn lãng phí thời gian với một kẻ như vậy.
Tiến vào Tẩy Kiếm Sơn Mạch, tốc độ của Bạch Hổ thoáng chậm lại, đến khi tới Tẩy Kiếm Trì, chỉ thấy Sở Hành Vân hơi ngưng mắt, lộ ra thần sắc rung động.
Tòa thành trì này, so với Lưu Vân hoàng thành càng khổng lồ hơn, do hàng ngàn hàng vạn cự thạch xây thành, ở giữa núi non hiện ra khí thế bàng bạc, giống như cự thú Thượng Cổ Hồng Hoang, khiến lòng người sinh ra cảm giác nhỏ bé .
Từ trên quan sát, bên trong thành có rất nhiều võ giả, bầu không khí vô cùng náo nhiệt ở phía trên trăm thước cũng có thể cảm giác được rõ ràng, khó có thể tưởng tượng nổi nơi rừng rậm núi non này cư nhiên lại có một tòa thành trì như vậy.
-Chúng ta đi xuống!
Sở Hành Vân thấp giọng nói, Bạch Hổ lập tức phi thân vào Cổ Kiếm Thành.
Bước chậm rãi trên đường lớn, Sở Hành Vân tò mò đánh giá bốn phía, hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng bên trong Cổ Kiếm Thành này có một cỗ kiếm khí như có như không.
Cỗ kiếm khí này, cũng không phải do những võ giả ở đây tỏa ra mà phảng phất là do thiên địa sinh ra, xen lẫn linh lực, vừa tiến vào trong cơ thể, liền khiến linh hải trở nên vui thích, cảm giác rất là thoải mái.
-Cỗ kiếm khí này không phải là một cỗ kiếm khí tầm thường, có thể là do truyền kỳ cổ kiếm lưu lại.
Sở Hành Vân nghĩ thầm trong lòng, hắn đối với truyền kỳ cổ kiếm hứng thú ngày càng đậm.
Lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động.
Sở Hành Vân theo tiếng kêu nhìn lại, liền thấy một người cưỡi Hùng Sư cuồng bạo chạy như điên trên đường lớn, khiến cho đám người rối rít tránh đường.
Gã thiếu niên trên lưng Hùng Sư sống lưng thẳng tắp, đôi mắt sắc bén như ưng, lạnh lùng quét mắt qua mọi người, trên hông hắn là một thanh trường kiếm đồng thau, kiếm không ra khỏi vỏ nhưng vẫn lộ ra kiếm khí sắc bén, một đường vút cao lên chín tầng mây.
-Nguyên một cái Cổ Kiếm Thành to lớn lại không có một đối thủ, thực sự là không thú vị!
Tên thiếu niên thu hồi ánh mắt, phát ra thanh âm khinh thường, lập tức khiến khuôn mặt của không ít võ giả phun ra lửa giận.
Bất quá, bọn họ tất cả đều đứng yên tại chỗ, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm tên thiếu niên càn rỡ này, không có lên tiếng, càng không có đứng ra khiêu chiến kẻ này.
Rất nhanh, tên thiếu niên kia liền rời đi.
Đám người chung quanh cũng yên lặng tản đi, đối với chuyện vừa rồi, một cái kinh hồng chớp mắt, phảng phất như chưa từng phát sinh qua vậy.
Sở Hành Vân hơi nghiêng người, cũng không có bởi vì lời nói càn rỡ của tên thiếu niên mà cảm thấy tức giận.
Tẩy Kiếm Trì thí luyện, là bước đệm gia nhập Vạn Kiếm Các, mỗi một lần mở ra đều hấp dẫn vô số thiên tài tuấn kiệt.
Tên thiếu niên vừa rồi mặc dù càn rỡ, trên người lại phát ra khí tức cực kỳ mạnh mẽ, đã đạt đến Địa Linh Cửu Trọng Thiên, kém một chút là có thể bước vào Thiên Linh Cảnh.
Thiên phú cùng thực lực như vậy, dù ở Vạn Kiếm Các cũng có chút hiếm thấy.
Đường Việt nói qua, Tẩy Kiếm Trì thí luyện chỉ là thủ đoạn mà Vạn Kiếm Các chiêu mộ đệ tử, thường ngày nếu như gặp được người thiên phú kiệt xuất, Vạn Kiếm Các cũng sẽ đưa ra vô số điều kiện hấp dẫn để thu hút nhân tài vào tay.
-Thiếu niên vừa rồi khí thế cao ngạo, hiển nhiên không phải nhân vật tầm thường, theo lý mà nói người này đã sớm có thể tiến nhập Vạn Kiếm Các , vì sao phải đặc biệt đi tới Cổ Kiếm Thành?
Sở Hành Vân trên mặt hiện ra tia nghi hoặc, ánh mắt dời đi, nhìn về phía ngoài thành trên cao.
Ở nơi đó có không ít thanh niên tuấn kiệt từ đằng xa tới, những người này, đều là nhìn phía Tẩy Kiếm Trì, vẻ mặt lộ rõ vẻ cuồng nhiệt, biểu hiện rất phấn khởi.