Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về Sở Hành Vân tràn đầy vô cùng kinh ngạc cùng khiếp sợ.
Sở Bình Thiên khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, nhìn khuôn mặt không hề bận tâm của Sở Hành Vân thì trong lòng không ngừng trầm xuống.
Thì ra trong khoảng thời gian này Sở Hành Vân không đối với phó hắn không phải vì không có đủ thực lực mà là khinh thường tranh đấu cùng bọn họ.
Buồn cười là hắn lại đem đem vẻ mặt khinh thường này xem thành sợ hãi, nhưng hắn không chỉ tính toán Sở Hành Vân một lần.
Lúc này, Diêm Độc xuất hiện giống như là một cái tát hung hăng tát lên khuôn mặt già nua của hắn, làm lòng tin triệt để tan vỡ, trong lòng dâng lên cảm giác hổ thẹn mãnh liệt.
Sở Hành Vân đi tới trước người Sở Bình Thiên, trong ánh mắt không có một tia tình cảm: “Sở Bình Thiên, trước đây ta niệm tình ngươi là người Sở gia, đối với Sở gia có nhiều cống hiến cho nên mới thả ngươi một con đường sống. Nhưng ngươi lại khăng khăng một mực muốn chết như vậy, không tiếc lấy lợi ích của Sở gia trao đổi, tụ tập người vây giết ta. Ta há có thể lưu lại ngươi...”
“Bại trong tay ngươi, ta không có lời nào để nói. Ta chỉ là hối hận không có giết ngươi lúc còn nhỏ.” Sở Bình Thiên cắn răng thật chặt, nhìn Sở Hành Vân nói từng chữ.
“Tốt.” Sở Hành Vân thu hồi ánh mắt, xoay người lại nói.
Trong chớp mắt, hai tay Diêm Độc toát ra ánh sáng tím đen. Mỗi một đạo quang mang đều giống như là một thanh độc nhận, dễ dàng đâm xuyên qua mi tâm đám người Sở Bình Thiên.
Từng cột máu phun ra nhanh chóng làm cả mảnh mặt đất đều bị máu tươi nhuộm đỏ. Sở Bình Thiên cùng với hơn mười người, toàn bộ chết hết biến thành thi thể té trên mặt đất.
Trông thấy cảnh tượng vừa xảy ra, trong lòng đám người khiếp sợ tột đỉnh. Mười mấy người nói giết liền giết, không có một chút nào do dự. Gã thiếu niên trước mắt này thực sự chỉ có mười sáu tuổi sao?
Đám người Sở Hổ cũng khiếp sợ không thôi nhưng so với khiếp sợ thì trong lòng càng hả giận nhiều hơn.
Đám người sở Bình Thiên này vì lợi ích của mình mà hoàn toàn không để ý đến Sở gia. Người như vậy, cho dù Sở Hành Vân không động thủ thì bọn họ cũng sẽ không dễ dàng buông tha.
Diêm Độc tản mát ra khí tức hùng hậu như trước, ánh mắt nhìn về phía bọn người Lâm Sùng Đao, nói: “Chủ nhân, những người này xử lý như thế nào?”
Lâm Sùng Đao biến sắc, biết kế hoạch đã thất bại nên miễn cưỡng nở một cái nụ cười: “Sở gia chủ, tất cả chuyện vừa rồi đều là hiểu lầm. Chúng ta đều bị tên gian nhân Sở Bình Thiên này đầu độc cho nên mới làm ra hành động vừa rồi. Nếu có đắc tội, ngày khác ta nhất định bái phỏng xin lỗi.”
Tục ngữ nói thật tốt, đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại.
Trên mặt Lâm Sùng Đao mang vẻ cười, vừa mở miệng liền đem tất cả trách nhiệm đều đổ lên Sở Bình Thiên trên người. Còn Sở Bình Thiên đã chết, cái tội danh này khó mà được rửa sạch.
Huống chi, hắn là gia chủ Lâm gia, ở thành Tây Phong là cái nhân vật có mặt mũi. Sở Hành Vân chắc chắc sẽ không dại dột mà động vào.
“Bị đầu độc?” Sở Hành Vân nở nụ cười: “Ta không ngại giúp Lâm gia chủ thanh tỉnh một chút.”
Trong tròng mắt Diêm Độc hiện lên một tia lãnh ý, thân hình lóe lên rồi đột nhiên hiện ra tại trước mặt Lâm Sùng Đao đánh ra một chưởng.
Lâm Sùng Đao còn có ý định muốn chống đối nhưng nghĩ đến thế cục bây giờ thì đâu còn dám hoàn thủ, thành thật đứng nhìn bàn tay Diêm Độc ngày càng gần, thậm chí còn chủ động xích tới.
Phốc!
Bàn tay vỗ vào trên người Lâm Sùng Đao đem cả người hắn đều đánh bay ra ngoài rơi trên mặt đất, kéo dài hơn mười thước về phía sau, hắn ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi.
Diêm Độc cũng không dừng tay mà tiếp tục tiến lên vỗ ra một chưởng.
Thế tới của một chưởng này cực kỳ hung mãnh làm Lâm Sùng Đao không nhịn được kêu rên lên, khuôn mặt trở nên vặn vẹo không gì sánh được, phun ra một ngụm máu tươi.
Thình thịch thình thịch thình thịch!
Chưởng ảnh liên tiếp không ngừng, hầu như mỗi một chưởng đều vỗ vào miệng vết thương. Diêm Độc khống chế sức lực rất là tinh chuẩn, không có thương tổn tính mạng của Lâm Sùng Đao mà làm hắn thanh tỉnh nếm chịu đau đớn này.
Lúc này, bộ dạng Lâm Sùng Đao như tên ăn mày. Hắn nằm trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy cách suy nghĩ của mình có bao nhiêu buồn cười. Sở Hành Vân hoàn toàn không nói đạo lý.
“Lâm gia chủ, hiện tại ngươi thanh tỉnh sao?” Sở Hành Vân đặt hai tay ở phía sau lưng, nhẹ giọng hỏi.
“Hoàn toàn thanh tỉnh, đa tạ Sở gia chủ lưu tình.” Lâm Sùng Đao kêu thảm nói.
Cao thủ đến từ thành trấn khác, lúc đầu vênh váo tự đắc, không coi ai ra gì như Lâm Sùng Đao không ngờ lại có thể ăn nói khép nép cùng người khác cầu xin tha thứ, hơn nữa còn là cầu xin thiếu niên mười sáu tuổi tha thứ. Nhưng người còn lại đều kinh ngạc há hốc mồm, thân thể càng ngày càng run rẩy dữ dội.
“Ngươi là gia chủ Lâm gia, dưới một người trên ngàn người nhưng thậm chí ngay cả mưu kế mượn đao giết người như vậy cũng đều không hiểu. Bất quá cũng không sao, hiện tại ngươi đã biết rõ là tốt rồi, hi vọng kiếp sau ngươi sẽ không phạm sai lầm đồng dạng như vậy.”
Lúc nói chuyện, tiếu ý trong ánh mắt Sở Hành Vân từ từ tiêu tán chuyển thành một ánh mắt lạnh như băng tràn đầy hàn ý nói: “Diêm Độc, giết hắn!”
Hắn thậm chí hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc cùng chấn động, giận dữ cười nói: “Sở Hành Vân, ngươi điên rồi phải không? Ta chính là gia chủ Lâm gia, một phương kiêu hùng trong thành Tây Phong. Giết ta, ngươi không sợ sẽ bị Lâm gia trả thù vĩnh viễn sao!”
“Sao ta lại phải sợ?” Ánh mắt của Sở Hành Vân nhìn Lâm Sùng Đao như đang nhìn một kẻ ngu si vậy.
“Vừa rồi ngươi nói muốn giết ta thì ở trong lòng ta, ngươi đã trở thành cái xác chết biết đi. Cái gì Lâm gia, cái gì trả thù? Trong mắt ta, ngươi thậm chí không bằng một con kiến. Ta muốn ngươi chết thì ngươi phải chết!”
Trong lời nói của Sở Hành Vân mang theo hàm ý miệt thị cực kì rõ ràng. Lâm Sùng Đao đột nhiên có cảm giác mình chính là một con kiến hôi tầm thường, sống hay chết đều chỉ cần một ý niệm của Sở Hành Vân.
Điều này làm Lâm Sùng Đao triệt để sợ hãi, một chút tự tôn cuối cùng sâu trong nội tâm của hắn cũng biến mất .
Hắn quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt nói: “Sở gia chủ, ta sai rồi, đích thật là sai rồi. Ta là cao thủ Tụ Linh Cảnh ngũ trọng thiên, chỉ cần ngươi không giết ta thì bắt đầu từ hôm nay, Lâm gia chính là minh hữu trung thành nhất của Sở gia, chia ngọt sẻ bùi, có nạn cùng chịu!”
Trong lòng Sở Hổ trở nên vui vẻ. Lâm gia là một thế lực mạnh, nếu như có thể được bọn họ bang trợ, đối với sở gia mà nói tuyệt đối là đại trợ lực, trở nên càng cường thịnh.
“Minh hữu?” Sở Hành Vân khinh thường cười nói: “Tụ Linh Cảnh ngũ trọng thiên, rất mạnh sao? Ở trong mắt của ta, cho dù tu vi của ngươi mạnh hơn gấp trăm lần thì ta cũng không thèm liếc mắt nhìn. Giết!”
Lộp bộp!
Trái tim của tất cả mọi người bắt đầu co quắp lại. Tụ Linh Cảnh ngũ trọng thiên, đứng đầu một gia tộc, thân phận như vậy đã đủ để ảnh hưởng nhất phương nhưng ở Sở Hành Vân trong mắt lại chẳng là cái gì, riêng tư cách để hắn liếc mắt nhìn cũng không có.
Xuy!
Một thanh âm giống như là cuồng phong gào thét vang lên, đồng thời một tia sáng màu tím đen xuất hiện. Nhất thời máu tươi từ trên cổ Lầm Sùng Đao dũng mãnh phun ra chảy xuống nhuộm đỏ mặt đất, tựa như một bông hoa hồng nở rộ.
Lâm Sùng Đao, vị nhân vật lúc đầu quát tháo cứ như vậy chết uất ức ở trước mặt của mọi người, thi thể chia lìa!