Khí tức quanh thân của Sở Hành Vân đã thu hồi, hắn cảm thụ được khí tức Địa Linh Cửu trọng thiên trong cơ thể, khuôn mặt hiện lên vẻ tươi cười thỏa mãn.
Mười mấy ngày trước hắn khó khăn bước vào Địa Linh Bát Trọng Thiên.
Sau mười ngày thu nạp kiếm áp vô cùng vô tận, hắn thành công tiến vào Địa Linh Cửu Trọng Thiên, chỉ kém một bước liền có thể ngưng tụ Dương Đan, tiến vào Thiên Linh Cảnh.
Tốc độ như vậy thực kinh khủng đủ để cho Vạn Kiếm Các rung động!
-Nếu như chỉ đơn thuần dựa vào thanh liên kiếm thể, cho dù ta có thể thu nạp kiếm áp cũng không cách nào trong vòng 10 ngày tấn chức, có thể có thành quả như vậy ít nhiều là do kiếm chủng Truyền Kỳ Cổ Kiếm.
Sở Hành Vân ngưng mắt nhìn linh hải.
Sauk hi tấn chức Địa Linh Cửu Trọng Thiên, thanh liên linh hải tràn ngập ánh sáng lục nhạt nhìn qua thực tinh xảo, mà ở chỗ tâm liên lại lơ lửng một quả ánh sáng nhạt kiếm chủng.
Lúc đầu khi Sở Hành Vân tiến vào Huyền Kiếm Cốc lập tức phát hiện kiếm chủng có chút dị động, khi đó trong lòng hắn suy đoán đáy Huyền Kiếm Cốc này rất có thể là nơi vào Kiếm Mộ.
Mà giờ khắc này hắn càng thêm khẳng định phỏng đoán này.
Chỉ tiếc lấy thủ đoạn của hắn hiện tại cũng không thể tìm ra nơi vào kiếm mộ, trước mắt chỉ là một mảnh vách núi đá lởm chởm, không cảm nhận được chút khí tức nào của kiếm linh.
Bất quá cho dù Sở Hành Vân có tìm được nơi vào hắn xũng không dám đi vào.
Kiếm mộ này quá thần bí, toàn bộ Vạn Kiếm Các e rằng cũng chỉ có Phạm Vô Kiếp biết đến sự tồn tại của nó, nếu như hắn lỗ mãng tiến vào nhất định sẽ khiến Phạm Vô Kiếp chú ý.
Lấy tính tình kiêu hùng của Phạm Vô Kiếp, nếu hắn biết việc này nhất định sẽ sinh ra hiềm khích với Sở Hành Vân, thậm chí có khả năng sẽ hạ thủ ám sát.
Đời trước Sở Hành Vân đối với Phạm Vô Kiếp cũng không xa lạ gì, hắn từng nghe nói qua nhiều sự tích về Phạm Vô Kiếp, kẻ này quản lý toàn bộ Vạn Kiếm Các đã hơn trăm năm, khiến Vạn Kiếm Các càng ngày càng cường đại, tuyệt đối không phải một nhân vật đơn giản.
Tuy nhiên trong mấy trăm năm đó, Sở Hành Vân lại chưa từng nghe qua cái tên Bách Lý Cuồng Sinh.
Tuy Sở Hành Vân cũng chưa gặp qua tên Bách Lý Cuồng Sinh nhưng đối với sự miêu tả của hắn trong lời của mọi người thì kẻ này chính là thiên tài ngàn năm có một, trọng yếu hơn là hắn chính là đệ tử môn quan của Phạm Vô Kiếp.
Phạm Vô Kiếp đứng đầu Vạn Kiếm Các mấy trăm năm, uy vọng cực lớn, mọi người đều biết, nhưng đệ tử môn quan của hắn lại không có nửa phần danh tiếng, vô cùng mờ nhạt trong dòng sông lịch sử.
Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ai biết được, rất có thể Bách Lý Cuồng Sinh gặp bất hạnh, nửa đường chết yểu.
Nhưng trong lòng Sở Hành Vân lại có ý nghĩ khác, Bách Lý Cuồng Sinh biến mất có khả năng liên quan đến Phạm Vô Kiếp. Có thể do hắn cảm thấy người kia thiên phú quá mạnh mẽ, không cách nào khống chế do đó âm thầm ám toán, củng cố thực lực.
Dù sao khi lần đầu gặp mặt Phạm Vô Kiếp, đối phương đã có ý nghĩ âm thầm giám thị hắn.
Đương nhiên đây cũng chỉ là cá nhân Sở Hành Vân âm thầm suy đoán, sau khi trầm tư hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa, đứng dậy hướng về phía lối ra phóng đi.
Lúc này bên trong Huyền Kiếm Cốc cơ hồ không còn người lưu lại, vốn là một sơn cốc trống trải nay lại cũng hoang vu hơn.
Tốc độ của Sở Hành Vân cực nhanh, cơ hồ lắc mình một cái liền vượt qua vài trăm thước, khí hắn tới khu vực tam trọng ánh mắt đột nhiên cứng ngắc.
Trong tầm mắt, trên một quả cự nham, một nữ tử xinh đẹp mặc quần áo lụa mỏng màu lam ngồi xếp chân bằng trên đó, nàng cắn chặt răng gắt gao chống đỡ kiếm áp phủ xuống, mồ hôi rơi xuống như mưa khiến cho làn da nàng càng bóng loáng.
Cô gái này tự nhiên là Thủy Thiên Nguyệt!
-Hôm nay là ngày đầu tiên mở ra Đăng Kiếm Thiên hội, nàng nếu tiến vào Huyền Kiếm Cốc chứng tỏ nàng sẽ tham gia Đăng Kiếm Thiên hội, vì sao giờ này vẫn ngồi nơi đây?
Sở Hành Vân trong đầu lập tức hiện ra một ý nghĩ.
Bất quá rất nhanh suy nghĩ của hắn liền minh bạch.
Tuy nói đăng thiên kiếm hội tràn ngập kỳ ngộ, nhưng đối với đệ tử ngoại môn có tu vi hơi thấp mà nói, cũng không có tác dụng nhiều lắm, cho dù tham gia, cũng khó đạt được cái gì.
Tu vi Thủy Thiên Nguyệt cũng không cao, chỉ có địa linh tứ trọng thiên, trong đám đệ tử ngoại môn cũng chỉ có thể coi như là trung hạ lưu, nàng dứt khoát đem trọng tâm đặt ở Huyền kiếm cốc, toàn lực kích phát tiềm lực của mình.
Nghĩ thông suốt điểm ấy sau, Sở Hành Vân không để ý tới nữa, vừa mới chuẩn bị rời đi huyền kiếm cốc, một giọng nữ thanh thúy êm tai từ phía sau đột ngột vang lên, truyền tới trong tai của hắn:
-Lạc Vân kiếm chủ, xin dừng bước.
Người nói chuyện, ngoại trừ Thủy Thiên Nguyệt, lại phải là người phương nào.
Sở Hành Vân dừng bước, quay đầu, giọng nói bình thản:
-Có việc?
Thanh âm của hắn, rất nhạt, thậm chí có thể nói có chút lãnh mạc, khiến nụ cười trên mặt Thủy Thiên Nguyệt đông lại, vào giờ khắc này, nàng cảm giác có một gió lạnh đảo qua, khiến nàng không cách nào tới gần Sở Hành Vân.
Thất thần một lát, Thủy Thiên Nguyệt hít sâu một hơi, một lần nữa triển lộ ra bộ dáng tươi cười, nói:
-Sự việc lần trước còn chưa có cảm tạ, nếu không có ngươi xuất thủ tương trợ chỉ sợ bản thân ta đã bị trọng thương.
Dứt lời trên mặt Thủy Thiên Nguyêt hiện lên một tia ửng đỏ, tươi cường như nắng xuân, nàng vừa muốn nói tiếp lại bị Sở Hành Vân ngắt lời.
-Ta chỉ là không muốn bởi vì ta mà làm phiền hà những người khác.
Hắn dừng ở Thủy Thiên nguyệt hai tròng mắt thờ ơ giống như đối đãi với một người xa lạ, lạnh nhạt nói:
-Rất nhanh Đăng thiên kiếm hội sẽ bắt đầu, nếu như ngươi không còn chuyện gì khác, ta đến đây cáo từ.
Dứt lời Sở Hành Vân bay lên không trung, khí tức phóng ra, tiếp tục chạy về phía cửa vào Huyền Kiếm Cốc.
Vừa rời khỏi Huyền kiếm cốc, Sở Hành Vân liền thấy Hạ Khuynh Thành, có chút giật mình nói:
-Khuynh Thành, ngươi ở nơi này làm gì?
-Tự nhiên là đang đợi ngươi.
Hạ Khuynh Thành bước nhanh tới, thấy bộ dáng giật mình của Sở Hành Vân, tức giận đảo cặp mắt trắng dã, bất quá, nàng cũng cảm nhận được tu vi của Sở Hành Vân, quả nhiên, hắn đã đạt Địa linh cửu trọng thiên.
-Hiện tại thời gian không còn sớm, chúng ta lập tức đi đi.
Sở Hành Vân nhìn về phía vị trí đăng thiên phong, nơi đó đã tụ tập vô số thân ảnh, có vẻ rất là náo nhiệt.
Hạ Khuynh Thành gật đầu, cước bộ vừa bước, nàng đột nhiên hỏi:
-Nữ tử vừa rồi ở huyền kiếm cốc, là bằng hữu của ngươi?
Nàng vẫn quan tâm động tĩnh bên trong Huyền Kiếm Cốc, tự nhiên cũng nhìn thấy Sở Hành Vân cùng Thủy Thiên Nguyệt chạm mặt.
Sở Hành Vân lắc đầu, mở miệng hồi đáp:
-Trùng hợp đi ngang qua, tùy ý nói chuyện với nhau vài câu mà thôi, không tính là bằng hữu.
Thoại âm rơi xuống, Sở Hành Vân cũng không có ở nơi đây đợi lâu, thân hình biến mất, cùng Hạ Khuynh Thành chạy về phía Đăng Thiên Phong.
Sau khi hai người họ rời khỏi, bên trong Huyền Kiếm Cốc một bóng hình xinh đẹp đi ra.
Nàng ngẩng đầu buồn bã nhìn về phương hướng Sở Hành Vân rời đi, mở miệng tràn đầy khổ sở nói:
-Giữa ta với hắn, ngay cả bằng hữu... Cũng không tính sao?
Giọng nói nhợt nhạt từ giữa không trung chậm rãi truyền ra khiến Thủy Thiên Nguyệt bất giác cười giễu.
Nàng thở dài một hơi sau, đồng dạng hướng đăng thiên phong chạy đi.
Chỉ bất quá, bóng lưng của nàng, rất là cô liêu, phảng phất như mất đi vật gì đó...