Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Linh Kiếm Tôn

Chương 440: Cường thế chống lại.

Chương 440: Cường thế chống lại.

Nghe vậy, sắc mặt Sở Hành Vân lập tức trở nên âm trầm.

Hắn không nói được lời nào, đi nhanh ra ngoài.

Còn chưa bước ra đình viện, hắn có thể cảm nhận được dõ dàng, phía trước hư không, có một khí tức áp bách hồn hậu, có mấy đạo thân ảnh đứng trong đó.

Sở Hành Vân có thể thấy dõ dàng, người tới người, con số rất khổng lồ, đã vượt qua số 3000, tất cả đều là ngoại môn trưởng lão cùng nghi trượng.

Hơn nữa, ngoại trừ, những người ở ngoài này, hắn cũng không có nhận thấy được khí tức ngoại môn đệ tử, ngay cả một người cũng không có.

Một màn này, làm sắc mặt Sở Hành Vân càng thêm khó coi.

-Lạc Vân, rốt cục đi ra.

Sở Hành Vân vừa bước ra đình viện, trong đám thân ảnh kia, vang lên âm thanh hỗn loạn, mấy nghìn người giẫm chận tại chỗ, khiến cho mặt đất cũng run nhè nhẹ, không khí ngột ngạt, làm cho người ta cảm thấy khó chịu.

-Hành động của các ngươi, có ý gì?

Sở Hành Vân quét mắt nhìn đám người, trên mặt cũng không có ý sợ hãi, lạnh lùng nói:

-Ngày hôm nay, vốn là ngày triệu tập đệ tử ngoại môn, nhưng các ngươi lại kết bạn mà đến, tụ tập ở đây, căn bản không có người cần triệu tập, có phải các ngươi muốn cãi lại lệnh của ta?

Thanh âm như sấm, truyền lại đến chỗ rất xa, mỗi một chữ, mỗi một câu, đều không gì sánh được, ngay cả bên ngoài ngọn núi, cũng có thể nghe rõ ràng, nhất thời hấp dẫn đến mọi người.

Nhưng, mà đoàn người cũng không trả lời, từng ánh mắt bình tĩnh, gắt gao nhìn Sở Hành Vân.

Sắc mặt Sở Hành Vân lạnh lùng, con mắt bốc lửa, lập tức phát hiện hai gã quen mặt, trầm giọng nói:

-Tề Việt, Mạc Thừa Vân, gan chó các ngươi, còn dám cùng ta đối nghịch?

Hắn chỉ một điểm, làm khuôn mặt Tề Việt cùng Mạc Thừa Vận run lên một cái, nhưng hắn cũng không có lên tiếng, chỉ rụt cổ trốn sau đám người.

Sở Hành Vân giận dữ, vừa muốn xuất thủ, đoàn người lại tự động nhường ra một con đường, hai gã lão giả chậm rãi bước ra, đi tới trước mặt của hắn.

-Nghiêm Khuất, Cổ Ngự Phong.

Hai danh tự này, đồng thời hiện lên trong đầu Sở Hành Vân.

Ngoại môn trưởng lão cũng nghi trượng, cũng hơn ba nghìn người, phân công hợp tác, chưởng quản nhiều việc ngoại môn, đồng thời cũng gắn bó mười tám hoàng triều cùng vạn kiếm các, có chút phức tạp.

Trong nghi truojng, Cổ Ngự Phong cùng Mạc Thừa Vận có danh vọng cao nhất.

Mà trong trưởng lão, Nghiêm Khuyết cùng Tề Việt đứng đầu.

Lúc này, Nghiêm Khuất cùng Cổ Ngự Phong đồng thời đứng ra, đại biểu cho thái độ của một đám trưởng lão cùng nghi trượng.

-Việc hôm nay, không có quan hệ gì với Tề trưởng lão cùng Mạc chấp sự,

Nghiêm Khuất lên tiếng, nhìn thẳng Sở Hành Vân, thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

-Mục đích chúng ta đến đây, đơn giản chính là bảo vệ quyền lợi của bản thân.

-Không sai, chỉ vì bảo vệ quyền lợi của chúng ta.

Đoàn người đồng thanh hét to, thanh âm như tiếng sấm, chấn động vận vụ.

Sở Hành Vân cau mày thật lâu, nhưng hắn cũng không nói chuyện, lẳng lạng đứng nghe.

-Trên đăng thiên kiếm hội, Lạc Vân kiếm chủ thắng được hai đổ ước, thu được hết thảy quyền quản lý ngoại môn, bảy ngày trước, ngươi ra lệnh, muốn chúng ta giao lại quyền lực, trọng chỉnh ngoại môn, cách làm như thế, đối với ngươi mà nói, tự nhiên là một chuyện tốt, nhưng với hơn ba nghìn người chúng ta, thì không cách nào tiếp thu!

Nghiêm Khuất thanh âm chợt biết, cuối cùng có vài ý trách cứ.

-Ngoại môn, cùng sở hưu hơn bảy vạn đệ tử, sự vụ phức tạp, việc liên quan cũng khổng lồ không gì sánh được, hơn ba ngàn người chúng ta, chưởng quản ngoại môn, phân công hợp tác, chẳng bao giờ xuất hiện sai lầm, ngươi vừa xuất hiện, đã muốn cướp hết quyền lực, trở thành nhất môn chi chủ, dã tâm như vậy, quá to lớn, đơn giản là dẫn đến công kích.

Cổ Ngự Phong lập tức nói tiếp, cao giọng phụ họa.

Hạ Khuynh Thành đứng bên cạnh Sở Hành Vân, sắc mặt cũng khó coi không gì sánh được, khẽ nói:

-Lạc Vân quản lý chung công việc ngoại môn, chiếm được các chủ cho phép, quyền lực này, là thuộc về bản thân hắn, sao lại nói là cướp đoạt?

-Quản lý chung ngoại môn, cũng không phải là bao quát tất cả thực quyền, hắn muốn chở thành nhất môn chi chủ, chúng ta không có ý kiến, nhưng cụ thể quản lý ngoại môn như thế nào, là do chúng ta định đoạt!

Cổ Ngự Phong cười lạnh một tiếng, tràn đầy châm chọc nhìn về phía Hạ Khuynh Thành.

Sắc mặt Hạ Khuynh Thành kịch biến, còn không nói chuyện, lại nghe được Nghiêm Khuất cười xuy nói:

-Ta vừa rồi cũng đá nói, công việc ngoại môn phức tạp, hơn ba nghìn người phân công hợp tác, mới có thể chuyển động, độ khó trong đó, cũng không phải nói dối.

-Thứ nhất, Lạc Vân kiếm chủ còn trẻ, luận thiên phú tự nhiên mạnh mẽ, nhưng luận khả năng quản lý, sợ rằng rất ngây ngô, nếu thắng chưởng quản thực quyền, ngoại môn nhất định rơi vào đại loạn.

-Thứ hai, chúng ta không muốn cùng Lạc Vân kiếm chủ đối nghịch, hắn vẫn là chủ nhân ngoại môn, thực quyền, cũng có một bộ phận, nhưng quản lý cụ thể, phân chia lợi ích ra sao, vẫn là dựa theo quy tắc của chúng ta, kể từ đó, hắn có thể an tâm tu luyện, chúc ta tiếp tục làm việc, không quấy nhiêu nhau.

Lời này vừa dứt lời, trong lòng Sở Hành Vân cười nhạt.

Mục đích của mấy người trước mặt, bảo trụ thực quyền là giả, bảo toàn lợi ích là thật.

Ngoại môn, nhiều người, không được Vạn kiếm các coi trọng, quyền lợi hoạt động bên trong, đã sớm thâm căn cổ đến, thậm chí có thể nói là hoàn toàn tương khấu, liên lụy đến toàn bộ cách cục.

Một ngày Sở Hành Vân quản lý chung hết thực quyền, lợi ích bọn họ tranh giành nhiều năm, sẽ đổ nát, bởi vậy, nhưng người này kết đoàn mà đến, đả đảo ngọn núi cao nhất này.

-Nói dễ nghe, mục đích, còn không phải vì lợi ích.

Hạ Khuynh Thành sinh ra trong nhà đế vương, rất nhanh them thấy những người này, trào phúng một tiếng.

Nhất thười, Nghiêm Khuất cùng Cổ Ngự Phong hơi biến sắc, sau lưng cả đám người tràn ngập lãnh ý.

-Ngươi nói không sai, đích thật là vì lợi ích.

Nghiêm Khuất cười cười, không che giấy suy nghĩ trong lòng, thắng thắn nói:

-Lạc Vân kiếm chủ, hôm nay, ba ngàn người chúng ta đến đây, yêu cầu rất đơn giản, ngươi tiếp tục làm kiếm chủ của ngươi, chúng ta tiếp tục quản lý ngoại môn, nước sông không phạm nước giếng, không ảnh hưởng lẫn nhau.

-Nếu ngươi cố ý muốn đoạn thực quyền, chặt đứt lợi ích chúng ta, chúng ta tự nhiên sẽ không giám chống lại, nhưng ba ngàn người chúng ta sẽ ly khai ngoại môn, đem hết thảy lợi ích giao trên tay của ngươi.

-Nhưng đến khí đó, ngoại môn sẽ trở nên hỏng bét, không nói đến sự gắn kết với mười tám hoàng triều, có thể vận chuyển hay không, vẫn là không biết, nếu hôm nay, chúng ta không nói, bảy vạn đệ tử ngoại môn, một người đều không triệu tập.

Ông!

Dứt lời, Sở Hành Vân toát ra khí tức âm lãng, áp bách trên ngời Nghiêm Khuất cười lạnh nói:

-Ngươi uy hiếp ta.

-Không sai, đây chính là uy hiếp.

Nghiêm Khuất trầm giọng đáp, tiếng nói của hắn hạ xuống, hơn ba ngàn người phía sau, lên trước một lượt, chặn lại khí tức của Sở Hành Vân.

-Hơn ba ngàn người chúng ta, cùng tiến cùng lui, nếu bị sự phát, thì cùng nhau chịu!

Cổ Ngự Phong trực diện Sở Hành Vân, thanh âm cao vút:

-Nhưng ta vẫn nói câu kia, ngoại môn, không có Lạc Vân ngươi, vẫn có thể vận chuyển, nhưng không có chúng ta, thì phải sụp đổ.

Một lời hạ xuống, đoàn người giẫm chân tại chỗ.

Một cỗ chân khí hơi thở, đã áp bách trên người Sở Hành Vân, ngay cả Hạ Khuynh Thành ở bên, đều cảm giác hô hấp càng trở nên tái nhợt.

Sở Hành Vân vẫn đứng tại chỗ, trên khuôn mặt yêu tuấn, không có chút biểu tình, nhưng Hạ Khuynh Thành có thể cảm giác được, Sở Hành Vân lúc này, trong lòng đầy lãnh ý, đã bị đám người kia dồn đến tuyệt địa.

Hắn vất vả lắm mới đoạt được chức thủ khoa, có thể toàn quyền quản lý ngoại môn, nào ngờ, đám người này uy hiếp, để bạo vệ lợi ích của mình, cư nhiên lại liên hợp lại, mạnh mẽ cưỡng bức, thậm chí uy hiếp.

Uy nghiêm kiếm chủ, đã tràn ngập nguy cơ!

Điều bất đắc dĩ là, Sở Hành Vân vô pháp xuất thủ khiển trách.

Hơn ba ngàn người, cùng tiến lui, một khí Sở Hành Vân xuất thủ, bọn họ đồng thời ly khai ngoại môn, ngoại môn sẽ tan vỡ từ đây.

Cho dù Sở Hành Vân có thể nắm trong tay quyền lực, nhưng cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Lấy sức của một người, khó có thể vận chueyern ngoại môn, đến lúc đó, chỉ gây ra chê cười lớn.

-Lời nên nói, chúng ta đều đã nói.

Lần thứ hai Cổ Ngự Phong nói lên.

Hắn nhìn Sở Hành Vân lạnh lùng như trước, thanh âm lạnh như băng:

-Lựa chọn cụ thể như thế nào, đều do một câu nói của Lạc Vân kiếm chủ, khi ngươi nghĩ kỹ tới tìm ta, chúng ta ở ngoại môn đợi đại giá của ngươi.

Sau khi nói xong, hắn xoay người, làm cái thủ thế.

Tiếng giẫm chân ùng ùng vang lên, hơn ba ngàn người, cũng không ngự không bay khỏi, mà chọn bước đi bước một, đi ra khỏi ngọn núi.

Lưng bọn họ thẳng tắp, ngẩng đàu lên, trên mặt không có chút nào kính ý, trái lại như tướng quân thắng trận trở về vậy, không ngừng đắc ý.

Theo bọn họ, pháp không thể trách chúng.

Chỉ cần hơn ba ngàn người hợp lại, nhất định có thể uy hiếp Sở Hành Vân.

Dù sao, trong mắt bọn hắn, Sở Hành Vân thiên phú tuy mạnh, nhưng chung quy chỉ là mao đầu mười bảy tuổi, chỉ cần hơi thi triển thủ đoạn, đều có thể đoạt được mục đích của mình.

Ngày hôm nay, bọn họ đã thành công.

Hơn ba ngàn người, đả đảo đình viện, nói uy hiếp trước mặt mọi người.

Từ nay về sau, trước mặt Sở Hành Vân bọn họ có thể nghênh ngang.

Điều này, uy phong làm sao!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch