Trên khuôn mặt tuyệt mỹ Lục Thanh Dao, lục này bị sương lạnh bao trùm, mắt lóe lên, tản mát ra một ánh sáng làm tim đập nhanh,
Giọng nói nàng không ngừng, thấp giọng nói:
-Lịch mạch quang thạch, vốn là vật trân quý, vốn là ở nơi nguy hiểm nặng nề như tàng thiên cốc, dựa theo tình huống bình thường, ít cũng phải phái ra mấy trăm đệ tử ngoại môn, nhưng bây giờ, nội vụ nhất mạch chỉ sai năm mươi người, lại để cho tỷ tỷ của ta chưởng quản việc khai thách, việc này quả thực ép buộc.
-theo ý ta đoán, bọn họ nhất định đối với việc yến hội canh cánh trong lòng, muốn đối với tỷ tỷ ta nghiêm phạt, bằng không, sẽ không đưa ra công việc hà khắc như vậy?
-Nếu như chỉ là những thứ này, ngược lại cũng thôi, đám người Thường Danh Dương cùng Tề Ngọc Chân, cư nhiên lại đi trước, vốn bọn họ không phải thiện nam tín nữ gì, lần này đột nhiên đồng hành, làm cho phải đề phòng.
Nói đến đây, Lục Thanh Dao khá có thâm ý nhìn Sở Hành Vân.
Ngày đó, Thường Danh Dương bị Lục Thanh Tuyền cự tuyêt, ghi hận trong lòng, tưởng gạo nấu thành cơm, đem Lục Thanh Tuyền buộc chặt ở nội vụ nhất mạch.
Nếu không có nàng xuất thủ đúng lúc, Lục Thanh Tuyền rất có thể gặp bất hạnh.
Mà giờ khắc này, ai nói cũng không chính xác, Thường Danh Dương cùng Tề Ngọc Chân, có dấu hiệu bất chính hay không, đi tàng thiên cốc trước là giả, mục đíc vẫn là làm ra việc mất nết!
-Thanh Dao nói, không phải không có ly.
Hạ Khuynh Thành cũng có chút bận tâm, lần này, nội vụ nhất mạch vận dụng chức quyền trong tay, tới nghiêm phạt Lục Thanh Dao, thậm chí muốn đem nàng vào khuôn khổ, thủ đoạn thật hung ác.
Lục Thanh Tuyền tự nhiên biết việc ấy.
Nhưng nàng không có lựa chọn khác.
Chỉ có thể giấu ở trong lòng, không dám biểu hiện ra ngoài, sợ Lục Thanh Dao lo lắng.
-Bởi Vậy, ta nhất định không thể để nội vụ nhất mạch thực hiện được âm mưu!
Lục Thanh Dao lóe lên tinh quang, thanh âm trong trẻo, cao vút, nói:
-Chỉ cần sư tôn xuất thủ, cho dù nội vụ nhất mạch có nhiều hơn thủ đoạn, cũng vô pháp thi triển, bọn họ không dám xuất thủ ra nhằm vào tỷ tỷ ta.
-Còn nữa, hành trình Tàng Thiên cốc lần này, cũng xem là cơ hội thật tốt, chỉ cần cho tỷ tỷ ta thấy rõ bộ mặt của nội vụ nhất mạch, nàng nhất định sẽ rời đi, bái nhập môn hạ sư tôn, thực lực của chúng ta càng trở nên mạnh.
Lục Thanh Dao nói, làm mắt Lục Lăng cùng Ninh Nhạc Phàm trở nên sáng ngời, trên mặt, có vẻ kích động không tự chủ được, tràn đầy mong đợi nhìn qua Sở Hành Vân.
-Trước tiên lấy tình để đánh động, sau đó lấy lý, lời nói của ngươi, ngược lại có vài phần lực kích động.
Sở Hành Vân cười nhẹ đối với Lục Thanh Dao, hắn làm sao không nhìn ra, hết thảy điều Lục Thanh Dao nói, bản chất muốn Sở Hành Vân xuất thủ bảo hộ Lục Thanh Tuyền.
Khuôn mặt Lục Thanh Dao đổ lên, hậm hực cúi đầu.
-bất quá…
Sở Hành Vân hơi chuyển đổi, làm Lục Thanh Dao sửng sốt một chút, đầu ngẩng lên.
-Lời của ngươi, cũng có vài phần đạo lý.
Khóe miệng Sở Hành Vân mỉm cười, thanh âm bình thản:
-Trong khoảng thời gian này, bốn người các ngươi lĩnh ngộ, có thể ra ngoài lịch duyệt một phen, Tàng Thiên cốc là lựa chọn tốt.
-Trừ điểm này, còn có thể quan thuộc với công việc ngoại môn, coi như nhất cử lưỡng tiện.
Giọng nói truyền vào trong tay Lục Thanh Dao, lập tức làm mặt nàng tuôn ra vẻ cảm động, lui ra phía sau vài bước, đối với Sở Hành Vân cúi đầu thật sâu.
Về phần Ninh Nhạc Phàm cùng Cổ Huyền Thanh, thần sắc càng phát ra kích động, bất kể là khai thách linh mạch quang thạch, hay là xuất ngoại lịch lãm, đối với thực lực bọn họ, đều có trợ giúp to lớn.
Trọng yếu hơn là, đồng hành với bọn họ có Lục Thanh Dao cùng Lục Thanh Tuyền.
Khí huyết cương phương, bọn họ làm sao có thể cự tuyệt.
-Khuynh Thành.
Sở Hành Vân quay đầu, nhìn Hạ Khuynh Thành nói:
-Việc này, ngươi không tiện tham gia vào, đơn giản thì ở trong Vạn kiếm các, chưởng quản ngoại môn vận chuyể, cùng với chiếu cố ba tòa kiếm bia còn lại.
Nói xong,Sở Hành Vân hướng xuống phía dưới.
ở ngọn núi cao nhất này, bảy toàn kiếm bia, chỉ còn lại ba tòa.
Nơi này, có không ít đệ tử Vạn kiếm các dừng lại, hoặc là khoanh chân cảm ngộ, hoặc là giơ kiếm xuất thủ, không ngừng bổ chém kiếm bia, như muốn phá vỡ, trở thành đệ tử thân truyền của Sở Hành Vân.
Mà ở trước kiếm bia thứ ba, có một đạo thân ảnh xanh thẳm đứng thành, nàng lần lượt xuất kiếm, lần lượt thất bại, nhưng không buông tha, ôm tín nhiệm nước chảy đá mòn, thật lâu không rời đi.
Sở Hành Vân chỉ là nhìn thoáng quá, thì đưa mắt thu hồ, mà Hạ Khuynh Thành đứng trước mặt hắn, gật đầu:
-Hai chuyện này, thì giao lại cho ta, ngươi đi đường phải cẩn thận.
-Được! Sở Hành Vân cười cười, nhìn quyển trục trong tay, không tiếp tục nói.
Ngày mai, nắng gắt đã lên.
ở trước sơn môn Vạn kiếm các, có hơn mười đầu linh thú phi hành khổng lồ, đang lẳng lặng cùng đợi.
những linh thú này có thể hình cực kỳ to lớn, lưng rộng, có thể dễ dàng đứng thẳng
hơn mười người, mà ở trước người của linh thú phia hành, có mấy đạo thân ảnh,
khí tức trên người mỗi người, đều cực kỳ bất phàm.
-khai thách linh mạch quang thạch, không phải là việc đùa, nếu Thanh Tuyền sư muội gặp vấn đề vướng tay vướng chân, ta nhât định phải toàn lực tương trợ, tuyệt sẽ không để Thanh Tuyền sư muội thất vọng.
Thường Danh Dương mặc trường bào huyết nha, lưng đeo trường kiếm, có cảm giác kiếm khách phiêu lưu.
Nhưng lời của hắn, làm cho thần sắc Lục Thanh Tuyền không biến hóa chút nào, chỉ nhàn nhạt đáp lại:
-Đa tạ.
Biểu tình Thường Danh Dương cứng ngắc, con ngươi mang hóa hận, trừng mắt với Lục Thanh Tuyền, muốn nói tiếp, Đằng Thanh kéo hắn lại, thấp giọng nói:
-Cô gái này là vậy trong tay, Thường sư huynh cần gì phải tốn nhiều nước miếng?
Nghe vậy, sắc mặt Thường Danh Dương mới dễ chịu đi.
Hắn hít sâu một hơi, khóe mắt có dư quang đảo qua, nguyên bản khuôn mặt cứng ngắt, thoáng chốc trở nên âm trầm, không gì sánh được, lạnh lùng nhìn qua phía hậu phương.
Chỉ thấy ở nơi nào, có nhóm thân ảnh đột ngột xuất hiện, con số không ít, chừng hơn năm mươi người.
Sở Hành Vân đứng phía đầu tiên, chân đạp hư không, áo bào bay phần phật, gió nhẹ thổi lên tóc dài, làm cho tiêu sái không gì sánh đưuọc, chỉ là nháy mắt, thì rơi xuống trước mặt Thường Danh Dương.
Phía sau hắn, là bốn người Lục Lăng cùng Ninh Nhạc Phàm.
Bọn họ từ hư không hạ xuống, trong mắt mỗi người, đều là màu sắc nghiền ngẫm, về phần Lục Thanh Dao, càng dùng ánh mắt mỉa mai quét Thường Danh Dương, khóe miệng cười nhạt.
-Lạc Vân kiếm chủ, ngươi có ý gì?
Thường Danh Dương đưa tay chỉ vào đám người Lục Lăng cùng Ninh Nhạc Phàm, biểu tình càng âm trầm, nhưng trước mặt Sở Hành Vân, hắn không dám lỗ mãng, chỉ có thể nén tức giận trong lòng.
-Dựa theo ý tứ nội vụ nhất mạch, sai năm mươi người, hiệp trợ khai thác linh mạch quang thạch, có chuyện gì sao?
Sở Hành Vân phản vấn một tiếng, đồng dạng có ý cười nhạo.
Dứt, Thường Danh Dương nhất thời cứng học.
Bốn người Lục Lăng cùng Ninh Nhạc Phàm, tu vi đã đạt đến thiên linh cảnh, nhưn thân phận của bọn họ, đích xác không phải đệ tử ngoại môn, theo lý mà nói, sự xuất hiện của bọn họ, hoàn toàn phù sợ quy củ.
Đám người Sở Hành Vân xuất hiện, cũng dọa Lục Thanh Tuyền.
Nàng kinh ngạc phát hiện, đi theo đệ tử ngoại môn, thực lực không kém, có thể nói là tinh anh trong tinh anh, mà giờ khắc này, Lục Thanh Dao đứng trước mặt nàng, khiến cho tiếu ý trên mặt càng càng đậm.
-Cô gái nhỏ này…
Đến taajnd dây, Lục Thanh Tuyền cũng đoán được chân tuống, cười khổ một tiếng, tràn đầy cảm kích nhìn Sở Hành Vân.
-Nếu ngoại môn đệ tử đã đến đông đủ, chúng ta không nên chậm trễ, lập tức khởi hành.
Tề Ngọc Chân đi lên, mặt không thay đổi nhìn Sở Hành Vân, nói:
-Lạc Vân kiếm chủ, thỉnh quay về.
Chuyến này, ta cũng biết đi trước Tàng Thiên cốc.
Giọng nói Sở Hành Vân lạnh lùng, hướng phía linh thú phi hành đi đến.
Sắc mặt Tề Ngọc Chân kịch biến, lập tức ngăn cản, nói:
-ĐIểm này, tựa hồ không phù hợp quy củ.
Khoảnh cách, toàn bộ bầu không khí chợt biến đổi.
-Nội vụ nhất mách sai ta mang năm mươi tên ngoại môn đệ tử, ta đã mang đến, thêm một người không nhiều, ít một người không nhiều, về phần ta có đi Tàng Thiên cốc hay không, không có việc của ngươi.
Sở Hành Vân mở miệng, mang vẻ mỉa mai.
Ánh mắt của hắn rơi trên người Tề Ngọc Chân, quát:
-Bởi vậy, lập tức cút ngay cho ta!
Ngôn ngữ đơn giản, một khí tức bén nhọn mở ra, đem Tề Ngọc Chân đánh bay ra ngoài, chật vật rơi xuống bên cạnh Thường Danh Dương.
Sở Hành Vân căn bản không để ý tới, cước bộ một lần nữa bước ra, nhảy lên đầu linh thú phi hành.
Sau đó, Ninh Nhạc Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, đồng dạng đi nhanh qua, hắn liêc mắt nhìn về Tề Ngọc Chân, cười hắc hắc nói:
-Dừng nói là ngươi, cho dù là Dương Trầm kiếm chủ, cũng không dám ngăn cản sư tôn, không thể không nói, ngươi rất có dũng khí.
Dứt lời, hắn cũng nhảy lên một đầu linh thú phi hành, tức giận trên Tề Ngọc Chân càng lan ra, song quyền nắm chặt, nhiều sợi gân xanh tuôn ra, nhìn qua thật đánh sợ.
Đoàn người lục tục nhảy lên linh thú phi hành, cánh chim rộng lớn huy động, nổi lên cuồng phong cuồn cuộn, bay khỏi vạn kiếm sơn, hướng phía Tàng Thiên cốc lao đi.
Đợi linh thú phi hành bay lên trong nháy mắt, Thường Danh Dương cùng Tề Ngọc Chân đầy lãnh ý, cư nhiên đều trầm xuống, khóe miệng có vẻ cười âm trầm.