Ánh trăng như nước, rơi trên người Bách Lý Cuồng Sinh, làm hắn lộ ra khí tức xuất trần, tóc đen nháy, bạch y trắng như tuyết, trường kiếm tản mát ra kiếm ngân, làm cho vô số người kinh diễm.
Hắn nhìn bên phải đài cao hít một hơi thật sâu, thấy Sở Hành Vân còn chưa tới, cũng không nói thêm gì nữa, thu hồi ánh mắt, sau đó khép kín, an tĩnh chờ.
Trên đài cao, an tĩnh như nước, nhưng dưới đài cao, tiếng nghị luận hỗn loạn vang lên.
Vì trận chiến đỉnh cao, đoàn người đã chờ từ lâu, lúc này, Bách Lý Cuồng Sinh đã dến, những thân là nhân vật chính, Sở Hành Vân vẫn chưa thấy đâu.
Điều này làm mọi người miên man bất định.
-Càng lúc càng khuya, nếu qua giờ tý, Lạc Vân kiếm chủ vẫn chưa xuất hiện, như vậy trận chiến này, coi như hắn bại.
-Tu vi cuồng sinh kiếm chủ, còn cao hơn Lạc Vân kiếm chủ, chẳng lẽ Lạc Vân kiếm chủ muốn bế quan đột phá tu vi, kéo gần sự chênh lệch về tu vi?
-Trước đo không lâu, Lạc Vân kiếm chủ đã tiến vào thiên linh cảnh, lúc này muốn tiếp tục phá quan, độ khó càng lớn, có hơi chút vô lý, còn có thể tẩu hỏa nhập ma, ảnh hưởng đến căn cơ, hắn sẽ không làm ra việc mạo hiểm như vậy.
-Vậy hiện tại hắn chậm cháp không ra, có nghĩa là gì?
Tiếng nghị luận của đám người càng trở nên ồn ào, một ít trưởng lão cũng chấp sự cũng tham dự đàm luận, đều phát biểu ý kiến của mình, tràng diện vô cùng náo nhiệt.
Những người này, đã số đều không coi trọng Sở Hành Vân.
Không phải bọn họ hoài nghi thiên phú Sở Hành Vân, cũng không phủ định thực lực Sở Hành Vân, chỉ là thực lực của Bách Lý Cuồng Sinh, quá mạnh mẽ, mặc dù đối mặt với âm dương cảnh, đều có thể ngạnh kháng ba chiêu.
Tu vi Lạc Vân thua xa, tuy mạnh, như căn cơ còn nông cạn.
Nếu như tu vi của hai người, đều là thiên linh ngũ trọng cảnh, một trận đánh ngày hôm nay, xu thế sẽ không nghiêng về một bên.
-Chẳng lẽ nói, Lạc Vân thật sự tránh mà không chiến?
-Tránh mà không chiến, có thể không khó coi như bị thua, nhưng kết quả cuối cùng, vẫn là thua, chỉ cần chúng ta âm thầm trợ giúp, không quá ba ngày, danh thiên tài của Lạc Vân, sẽ triệt để bị phá hủy.
-Nếu không như vậy, danh vọng hắn vất vả tạo nên, cũng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát, đến lúc đó, bảy vạn đệ tử ngoại môn không phục hắn, ngay cả các chủ, cũng sẽ có thất vọng với hắn.
-Như vậy xem ra, Lạc Vân tránh không chiến, lại tiện nghi cho chúng ta?
Tần Thu Mạc rất vui mừng, Sở Hành Vân càng thảm, hắn càng hưng phấn, tâm tính trở nên vui mừng.
-Mặc kệ Lạc Vân có tới hay không, kết quả cuối cùng của hắn, cũng sẽ không khác nhau, tối nay, đỉnh vạn kiếm sơn này, chính là nơi hắn bị hủy hết thanh danh!
Hai mắt Thường Xích Tiêu phóng ra tinh mang, trong lòng tràn đầy tự tin.
Sở Hành Vân vắng mặt, quy ra không chiến mà bại.
Sở Hành Vân tới, bị Bách Lý Cuồng Sinh đánh bại.
Có tới hay không, kết quả đều là bại, chỉ là quá trình bất đồng mà thôi.
Về phần kết quả khác, Thường Xích Tiêu không suy nghĩ ra, hắn rất hiểu thực lực Bách Lý Cuồng Sinh, nếu như hoàn toàn xuất thủ, đồng cấp, không người có thể thắng được Bách Lý Cuồng Sinh.
Đây chính là đều Thường Xích Tiêu tự tin, sớm bố trí mọi thứ.
Không giống với bộ dánh thong dong bình tĩnh của Thường Xích Tiêu, vào thười khắc này, mặc dù Vân Trường Thanh xưa nay trấn định, trên mặt cũng hiện lên một tia lo lắng, hắn ngẩng đầu về phía trước, tìm kiếm hình bóng Sở Hành Vân.
Hắn như vậy, đám người Ninh Nhạc Phàm, càng lo lắng.
Nếu không có lệnh Sở Hành Vân, bất luận kẻ nào cũng không dám quấy nhiễn hắn bế quan, lúc này, bọ họ từ lâu đã muốn trở ngọn núi.
Đợi.
Đợi.
Trước sau như một.
Lúc này, bóng đêm càng về sâu.
Trăng sáng treo trên bầu trời, ánh trăng sáng tỏ, như một tầng sương trắng, Bách Lý Cuồng Sinh đứng trên dài cao, hai mắt vẫn khép, không có chút động tác.
Một người, một kiếm, như một bức họa.
-Tới!
Ngay vào lúc này, đạo âm thanh từ miệng Bách Lý Cuồng Sinh thốt ra, hắn mở hai mắt, một cái tinh mang từ trong con ngươi bắn ra, nhìn thẳng vào trong gió đêm.
Hưu!
Kiếm quang sắc bén nổ ra, kiếm ngân cao vút, tạo nên trong đêm.
Đang lúc mọi người nhìn kĩ phía dưới, Sở Hành Vân đã tới.
Hắn mặc trang phục màu đen, mị ảnh trong đêm, chạy trên không mà đến, trong khẳng khắc rơi xuống trên đài cao, tóc dài đen kịt, tung bay theo gió đêm, hiện ra khí nghiêm nghị.
-Để chư vị đợi lâu!
Sở Hành Vân mở miệng nói, đôi mắt quét xung quanh một vòng, không sợ ánh mắt kinh nghi của mọi người, khí tức kiện định, như một thắng kiếm xông thẳng lên trời, không gì có thể cản.
Thấy Sở Hành Vân xuất hiện, vẻ thất vọng nổi lên trên mặt Tần Thu Mạc, nhưng rất nhanh tiêu tán, thay vào đó là ánh mắt cười nhạo, lạnh lùng nhìn Sở Hành Vân.
Đám người Vân Trường Thanh cùng Ninh Nhạc Phàm, thở phào ra một ngụm, bọn họ nhìn ánh mắt của Sở Hành Vân, đều chứa một tia chờ mong, chờ móng Sở Hành Vân có thể tạo nên kỳ tích.
Đồng dạnh Phạm Vô Kiếp cũng đứng lên, hắn cảm nhận được từ trên người Sở Hành Vân, cảm giác được một ý kiên định mãnh liệt, cũng chính cỗ ý niệm này, làm trên mặt hắn hiện ra tan thưởng, nhạt nhạt nói:
-Đối mặt cười địch, lại có thể không sợ chút nào, trận chiến này, nhất định đặc sắc.
Nghe nói như thế, đám người vây xem cũng tuôn ra vẻ phấn khởi.
Đến lúc này, hai người Sở Hành Vân cùng Bách Lý Cuồng Sinh đều đến.
Trận chiến đỉnh cao sắp bắt đàu!
Đứng ở trên đài cao, Sở Hành Vân cũng không thu liễm khí tức, kiếm ý sắc bén tùy ý tản ra tàn sát bừa bãi, đoi mắt rơi xuống trên người Bách Lý Cuồng Sinh, chỉ một cái chớp mắt, toát ra chiến ý cao vút.
Cỗ chiến ý này, như biển, như núi, vừa cuồn cuộn, vừa hồn hậu, tựa như ánh trắng đều bị đẩy lùi.
-Tu vi của ngươi vẫn là thiên linh nhị trọng, nhưng kiếm thế tràn ngập trên người ngươi, lại xảy ra cải biến, trở nên bén nhọn hơn, xem ra mấy ngày nay, ngươi chưa bao giờ buông tha.
Bách Lý Cuồng Sinh đột nhiên mở miệng, chiến ý cuồn cuộn hạ xuống trên người của hắn, lại bị xé rách thành phấn vụn, không có ảnh hưởng.
-Nếu ta đã đáp ứng đánh mộ trận, thì chẳng bao giờ nghĩ buông tha, trận chiến này, ta nhất định phải thắng!
Sở Hành Vân bình tĩnh đáp lại, nơi bàn tay, hắc quang như vực sâu, bay lên trong bầu trời đêm.
Đợi hắc quang tiêu tán, hắc động trọng kiếm hiện lên trong tay Sở Hành Vân.
Ánh trăng rơi, soi sắng trên hắc động trọng kiếm, nhưng không cách nào phản lại ánh sáng, trái lại ánh sáng bị hắc động trọng kiếm cắn nuốt, khiên cho thân kiếm đen nhánh kia càng thâm thúy hơn, minh văn tối nghĩa kia, lộ ra khí tức thượng cổ.
Sở Hành Vân nắm thật chặt hắc động trọng kiếm, kiếm phong đảo qua, toàn bộ bầu không gian chợt biến, làm tất cả mọi người có cảm giác hít thở không thông, hậm hực nhìn phương xa.
-Xuất kiếm đi.
Sở Hành Vân mở miệng, thần sắc ngưng dọng, thanh liên linh hải trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, xuất ra linh lực tinh thuần không gì sánh được.
Chính như theo lười hắn nói, một trận chiến này, hắn nhất định phải thắng.
Vì vậy, hắn tuyệt không thể khinh địch.
Một cái chớp mắt này, ánh mắt mọi người rơi xuống trên người Bách Lý Cuồng Sinh.
Bọn họ đều to mò, đối mặt với uy thế mạnh mẽ của Sở Hành Vân, Bách Lý Cuồng Sinh nên làm gì đáp lại, ví nhưn cũng xuất kiếm, sợ rằng kiếm thanh va chạm đều có thể xé rách cả bầu trời.
Cảm thụ được ánh mắt của mọi ngời, thân thể Bách Lý Cuồng Sinh, vẫn bất động, không có chút động tác xuất kiếm nào.
Lúc này, hắn lần nữa nhìn về phía Sở Hành Vân, cặp mắt đen nhanh kia, trở nên nhu hòa, khóe miệng, lộ ra vẻ cười, phảng phất đem tất cả chiến ý hóa thành gió xuân.
Hắn nhìn Sở Hành Vân, ôn nhu nói:
-Ngươi đã nhất định phải thắng, tốt lắm, trận chiến này, ta thua.