Thời gian trôi qua mau, đảo mắt liền qua một tháng.
Một ngày này, ánh dương ấm áp, ở trên Vạn kiếm các, lúc này có vẻ yên tĩnh, có rất ít thân hình.
Nguyên nhân là, ở bên ngoài sơn môn Vạn kiếm các, tất cả mọi người tụ tập ở đây, lấp đầy cả không gian, chằng chịt bóng người.
Khoảng cách đến lục tông đại bỉ, chỉ còn hơn mười ngày, nhưng căn cứ quy tắc, người tham gia lục tông đại bỉ, phải đến trước mười ngày, nếu không sẽ bị thủ tiêu tư cách.
Vì lý do an toàn, Phạm Vô Kiếp đã quyết định, hôm này liền khởi hành đến Tinh thần cổ tông trước.
-Mấy lần lục tông đại bỉ trước, tình tích của Vạn kiếm các không dduocj tốt, mong lần này có cơ hội chuyển mình.
-Cuồng sinh kiếm chủ cùng Lạc Vân kiếm chủ, đều là thiên tài nghìn năm khó gặp, hai người bọn họ liên thủ, nhật định có thể sáng tạo ra kỳ tích, chúng ta luôn tự tin đối với bọn họ.
-Sau khi lục tông đại bỉ, tên kiếm các song kiêu, chắc chắn sẽ truyền khắp băng hoang vực.
Bên ngoài sơn môn, tiếng nghị luận ầm ĩ vang lên.
Đoàn người nhìn linh thú phi hành phía trước, nói truyện với nhau, chia sẻ tâm tình giờ khắc này, mặc dù bọn họ không thể đến được tinh thần cổ tông, nhưng không ảnh hưởng đến tâm lý chút nào.
Lần này, người dẫn đội là Phạm Vô Kiếp.
Trừ hắn ra, trong hư không có gần trăm người, trong trăm người này, có kiếm chủ, có trưởng lão, có chấp sự, cũng có đệ tử nội môn, bọn họ đi đến Tinh thần cổ tông, để tham quan học tập.
Lục Tông đại bỉ, là việc trọng đại mười năm một lần.
Trong khoảng thời gian này, sáu đại tông môn, có thể bày ra thực lực của mình, người đi theo, đều không phải hạng người tầm thường.
Từ những người đi theo, có thể phần nào nhìn ra thực lực tông môn.
-Khởi bẩm các chủ, ngoại trừ Lạc Vân kiếm chủ chưa tới, những người khác đã đầy đủ.
Lúc này, một giọng nói vang lên, người này là Thường Xích Tiêu.
Lần lục tông đại bỉ này, hắn và Tần Thu Mạc đều muốn đi trước, chỉ bất quá, thân phận bọn họ là trưởng lão ngoại môn, không có quyefn thế, là tồn tại bình thường nhất.
Chỉ thấy Thường Xích Tiêu đi tới bên cạnh Phạm Vô Kiếp, giọng nói không có sợ hãi, không có chút ba động, dù nói đến hai chữ Lạc Vân, cũng không có biến hóa.
ở bên cạnh hắn, Tần Thu Mạc cũng như vậy, bình tĩnh đết lạ thường.
-Thời gian không coi là quá muộn, chúng ta có thể tiếp tục chờ.
Bách Lý Cuồng Sinh nhìn quanh một vòng, cũng không phát hiện hình bóng Sở Hành Vân, quay nhìn Phạm Vô Kiếp nói.
Phạm Vô Kiếp cũng không nói thêm gì, chỉ cười gật đầu.
Nhưng nếu quan sát tinh tế, kỳ thực giữa hai lông mày của Phạm Vô Kiếp đã lộ ra vẻ lo lắng mờ mịt, chỉ là hắn ẩn dấu tốt, không người nào có thể phát hiện.
-Hôm qua, sư tôn đã tự mình xuất quan, vì sao vẫn không nhìn thấy hình bóng của người?
Ninh Nhạc Phàm cũng nhìn lại, ánh mắt tập trung tràn đầy lo lắng.
-Sư tôn có chừng mực, chúng ta không cần lo lắng quá nhiều.
Lục Thanh Tuyền nói một tiếng, ngôn ngữ đầy thong dong, nhưng giọng nói cũng mang theo một tia sốt ruột, thỉnh thoảng quét mắt nhìn xung quanh.
Đôi với lục tông đại bỉ, đám người Ninh Nhạc Phàm cùng Lục Thanh Dao tràn đầy mong chờ, thê snhuwng, ngay tối qua, Sở Hành Vân hạ lệnh, cấm bọn người này đi tới Tinh thần cổ tông, phải lưu lại kiếm chru phong, khổ tu kiếm trận.
Với việc này, bảy người khó có thể tiếp thu, nhưng thái độ kiên quyết của Sở Hành Vân, bọn họ phải đáp ứng.
Hưu!
Liền vào thời khắc này, một đạo thân ảnh từ xa tới, như một cái lưu quang cực hạn, ngay lập tức lướt qua mọi người, cuối cùng rơi xuống trước mặt Phạm Vô Kiếp.
-Để chư vị đợi lâu.
Hay tai Sở Hành Vân hơi ôm quyền, thanh âm cao lãng, truyền khắp hư không, khiến cho mọi người có thể nghe thấy rõ ràng.
Đoàn người thấy Sở Hành Vân xuất hiện, tảng đá lớn trong lòng rốt cục cũng đè xuống.
Phạm Vô Kiếp cười nhạt một tiếng, mở miệng nói:
-Nếu tất cả mọi người đến đủ, chũng ta liền lên đường thôi, những linh thú phi hành này, mỗi người một đầu, lập tức..
-Các chủ, Lạc Vân có chuyện muốn nhờ.
Sở Hành Vân đột nhiên nói, cắt đứt lời nói của Phạm Vô Kiếp, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, cả hai người Thường Xích Tiêu cùng Tần Thu Mạc cũng thế.
-Có chuyện gì, nói thẳng là được.
Trong lòng Phạm Vô Kiếp cũng tràn ngập nghi hoặc, nhưng lòng dạ hắn thâm sâu, ăn nói vẫn thong dong như turosc.
Sở Hành Vân trầm ngâm chốc lát, trả lời:
-Đoạn đường đi tới Tinh Thần cổ tông, ta không muốn đi cùng các vị, ta nghĩ một mình ra đi, lấy việc này để lịch lãm, để ta có thể lĩnh ngộ, đột phá tu vi.
-Việc này không thể!
Lời nói vừa mới ra, Vân Trường Thanh lập tức đứng ra, trầm giọng nói:
-Đường xa tới Tinh thần cổ tông, tràn đầy chông gai, một mình ra đi, thực sự vô cùng nguy hiểm, nếu như gặp bất trắc, đối với chúng ta, đối với Vạn kiếm các, đều là đả kíc khổng lồ.
-Trường Thanh kiếm chủ nói không sai, nếu muốn đột phá tu vi, có nhiều các khác, Lạc Vân kiếm chủ cần gì chọn cách nguy hiểm nhất?
Người mở miệng thứ hai là Phạm Vô Trần, hắn cũng không đồng ý yêu cầu của Sở Hành Vân.
Không chỉ có hai người này, trong đám người, hầu như tất cả mọi người đều không tán thành.
Phải biết rằng, Lục tông đại bỉ lần này, ý nghĩa phi phàm, quyết định hưng suy Vạn kiếm các, nếu như Sở Hành Vân bất hiện việc ngoài ý muộn nào, vắng mặt ở lục tông đại bỉ, thế cục của Vạn kiếm các, sẽ gian nan không gì sánh đưuọc.
-Việc này ta không thể đáp ứng người/
Phạm Vô Kiếp cũng lắc đầu, hắn là các chủ, muốn lấy Vạn kiếm các làm trọng.
-Lạc Vân đã định ý, mong các chủ thành toàn, về phần lục tông đại bỉ, ta có thể ở trước mặt mọi người đảm bảo, tuyệt đối sẽ không làm lỡ, chắc chắn tới đúng giờ!
Sở Hành Vân lộ ra kiên quyết, không giống như là thương lượng, mà làn trình bày ý kiến khiến mọi người cảm thấy hắn kiên địn, không cho cãi lại.
Phạm Vô Kiếp nhìn chằm chằm Sở Hành Vân, trong mắt lóe lên tinh mang, tự cân nhắc lợi hại.
Cuối cùng gật đầu, nói:
-Được rồi, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi.
Vân Trường Thanh nghe được câu này, hai mắt trừng lớn, tràn đấy khó tin, ngay lúc hắn định khuyên can, ngón tay Phạm Vô Kiếp điểm ra, kiếm khí sắc bén nở rộ, ngưng tụ thành tiểu kiếm, chỉ lớn cỡ ngón tay, lại lộ ra nhuệ khí đáng sợ.
Hưu!
Tiểu kiếm lay động, đi tới trước mặt Sở Hành Vân, đồng thời rót vào tay hắn, ngưng thành ấn ký nhỏ.
-Đạo kiếm ấn này, ẩn chứa bộ phận lực lượng của ta, chỉ cần thôi động, sẽ bộc phát kiếm khí kinh khủng, nếu chúng đối thủ trong nháy mắt hóa ra lwucj công kích, có thể dễ dàng giết chết người cảnh giới âm dương cảnh ngũ trọng, như chỉ có thể dùng một lần, hết một lần, kiếm ấn sẽ tự tiêu thất.
Phạm Vô Kiếp quay nhìn Sở Hành Vân nói:
-Ngươi xuất ngoại lịch lãm, khó tránh khỏi gặp nguy hiểm, đạo kiếm ấn này, đủ để cứu ngươi một lần, nhưng sau khi sử dụng, ngươi phải kết thúc lịch lãm, lập tức đi Tinh thần cổ tông.
Lực lượng kiếm ấn, có thể giết chết âm dương cảnh ngũ trọng, nếu cường giả niết bản không xuất hiện, nói cách khác, Sở Hành Vân đều có thể dễ dàng thoát đi, bảo vệ tính mạng của mình.
Một lần sử dụng, kiếm ấn không còn tồn tại nữa, cho đến lúc này, svh phải đi Tinh thần cổ tôn.
Điểm này, chính là nhượng bộ lớn nhất của Phạm Vô Kiếp.
Thấy Phạm Vô Kiếp nhượng bộ, Vân Trường Thanh cũng không dám nói tiếp, ngược lại thì Bách Lý Cuồng Sinh có chút lo lắng nói:
-Sư tôn, ta lịch lãm quanh năm, kinh nghiệm phong phú, không bằng ta và Lạc Vân kiếm chủ đồng hình, có thể chiếu ứng lẫn nhau.
-Ý tốt của Cuồng Sinh kiếm chủ, ta sinh nhận.
Sở Hành Vân cự tuyệt ý của Bách Lý Cuồng Sinh, trả lười:
-Ta xuất ngoại lịch lãm, mục đích vì đột phá tu vi, nếu ngươi đồng hành, sợ rằng khó có hiệu quả.
-Ta đã lưu đạo kiếm ấn, chỉ cần cẩn thận một chút, cũng sẽ không gặp nguy hiểm, lần lịch lãm này, để một mình Lạc Vân đi đi.
Phạm Vô Kiếp cũng bác bỏ lời đề nghị của Bách Lý Cuồng Sinh, một người ra đi, hắn có thể miễng cưỡng cho phép, nhưng hai người thoát ly, hắn sẽ không đáp ứng.
Thấy vậy, Bách Lý Cuồng Sinh chỉ có thể gật đầu, hậm hực đồng ý.
-Đa tạ các chủ thành toán!
Sở Hành Vân chắp tay với Phạm Vô Kiếp, tỏ lòng biết ơn, lập tức hắn cưỡi lên một đầu linh thú, hướng phía khác lao đi.
Giây lát sau, hình bóng linh thú biến mất, cũng không thấy dấu vết gì.
Nhìn hướng Sở Hành Vân li khai, ánh mắt Phạm Vô Trần lóe lên, âm thầm đối với Phạm Vô Kiếp truyền âm:
-An nguy của Lạc Vân cực trọng yếu, có cần ta…
-Không Cần phải thế.
Phạm Vô Kiếp cứt đứt lời nói:
-Lạc Vân có thiên tư thông minh, còn có nhiều thủ đoạn nữa, nếu như ngươi âm thầm theo dõi, nhất định bị hắn phát hiện, hắn còn trách chúng ta.
-Về phần hành tung cùng an nguy của hắn, trong lòng ta hiểu rõ, không cần phải lo lắng.
Lời nói của Phạm Vô Kiếp, có lòng tin mười phần.
Hắn nói lời này, liếc nhìn mọi người, cước bộ bước ra, chạy đến lưng một đầu linh thú phi hành, lập tức huy động áo bào, phun ra một lời:
-Chúng ta lên đường đi!
Dứt lời, tất cả linh thú phi hành bay lên không.
Tất cả mọi người đều cùng đi, trong khoảnh khắc, cả bầu trời đầy thân ảnh linh thú phi hành.
Đoàn người ngẩng đầu lên, nhìn nhưng linh thú này rời đi, trong con ngươi lộ vẻ hâm mộ, bọn họ cũng muốn trở thành người đi, tham gia lục tông đại bỉ.
Mọi người sinh lòng cảm khái, ở trong hư không, đột nhiên có một gợn sóng tràn ra.
Đạo gợn sóng này, tựa hồ là thân ảnh một người, xuất hiện không đấu hiệu nào, sau đó hướng phía Vạn kiếm các cấp đi, chod dến khi tiến nhập vào trong,.
Nhưng quỷ dị là, đạo thân ảnh này hành động, mọi người lại không phản ứng chút nào, tựa hồ như không thấy thân ảnh này, càng không cách nào nhận ra khí tức của thân ảnh.