Buổi tối cùng ngày tại phủ đệ Thủy gia trong thành Tây Phong.
Thủy Sùng Hiền không tài nào ngồi yên được, cứ đi qua đi lại ở bên trong đại sảnh, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa, nói: “Đã qua mấy ngày rồi, sao vẫn còn không có bất kỳ tin tức nào? Chẳng lẽ là gặp phải chuyện gì rồi?”
Không nói đến Thủy Sùng Đức là đệ đệ củaThủy Sùng Hiền, còn lại tất cả những người được phái đi đều là lực lượng mấy năm nay Thủy gia âm thầm bồi dưỡng, hao tốn không ít tâm tư. Mỗi người đều có thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
“Chúng ta xuất động hơn trăm người! Nếu có biến cố, chúng ta nhất định sẽ là người đầu tiên biết được. Theo ta thấy, rất có thể là do Sở Hành Vân đột nhiên xuất quan nên làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của bọn họ. Chờ phong ba qua đi, bọn họ tự nhiên sẽ trở về.” Thủy Thiên Nguyệt rất bình tĩnh nói.
Hơn trăm người, mà gần phân nửa lại là cao thủ Tụ Linh Cảnh thì làm sao lại có thể gặp bất trắc được.
“Thiên Nguyệt nói không sai. Lấy thực lực Sở trấn bây giờ thì tuyệt đối không thể thần không biết quỷ không hay tiêu diệt đội ngũ hơn trăm người này.” Một gã cao tầng Thủy gia phụ họa nói, nhất thời làm cho Thủy Sùng Hiền an tâm không ít.
“Gia …chủ, Sở Hành Vân tới!” Đột nhiên, lúc này vang lên một tiếng kêu từ bên ngoài.
Một gã sai vặt mặc áo màu xanh vội vàng chạy vào, có lẽ là do vô cùng vội vã nên té xuống cả nền đất.
Người Thủy gia bên trong đại sảnh đều có vẻ sửng sốt.
Sở Hành Vân? Hắn tới đây làm gì?
“Ngoại trừ Sở Hành Vân, có người nào theo hắn tới đây hay không?” Thủy Sùng Hiền thấp giọng hỏi.
“Còn có một người, tựa hồ là một gã lão giả mặc quần áo màu đen, ngoài ra thì không có ai khác nữa.” Gã sai vặt lập tức đáp.
Thủy Sùng Hiền liền thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có hai người đến, xem ra không phải là hưng sư vấn tội.
“Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem tên Sở Hành Vân này muốn diễn trò hề gì!.” Thủy Sùng Hiền ánh mắt nhìn xung quanh một vòng nói, ưỡn ngực lên, cất bước đi ra ngoài cửa.
“Ta chỉ là gia chủ một cái tiểu gia tộc, làm sao dám lỗ mãng ở trong Thủy gia.”
Thủy Sùng Hiền vừa định bước đi thì từ ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói châm chọc.
Sở Hành Vân cùng Diêm Độc từ ngoài cửa đi vào. Mỗi một bước đi đều không nhanh không chậm, còn mang theo vài phần ung dung đi tới trước mặt đám người Thủy Sùng Hiền.
Thủy Sùng Hiền híp hai mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Hành Vân, nói: “Vô sự không lên Điện Tam Bảo. Sở Hành Vân, ngươi không ở tại Sở gia hảo hảo làm gia chủ mà lại đến Thủy gia chúng ta là có việc gì?”
Nói xong, Thủy Sùng Hiền liền đảo ánh mắt nhìn về phía Diêm Độc. Hắn cảm giác khuôn mặt lão giả này có chút quen thuộc, dường như là đã từng nhìn thấy ở đâu đó nhưng dù hắn có cố gắng lục lọi trí nhớ thì cũng nghĩ không ra kẻ này là ai.
Từ sau khi luyện Thôn Độc Quyết, Diêm Độc đã hoàn toàn hấp thu Ảm Nhiên Huyết Độc, độc khí trong người cũng có thể tùy ý thu phát. Những độc ban do độc tích tụ tạo thành trên mặt đã biến mất nên cũng khó trách đám người Thủy Sùng Hiền không nhận ra.
“Thủy bá bá không cần phải lo lắng. Lần này, ta đến đây cũng không phải nháo sự mà là gửi tặng ngươi một phần hậu lễ.” Sở Hành Vân mỉm cười nói, bàn tay của hắn phất lên thì trước mặt mọi người lập tức xuất hiện vài cái rương gỗ có vẻ rất nặng.
Rương gỗ vừa được mở ra thì cả người Thủy Sùng Hiền trong nháy mắt trở nên cứng ngắc. Tất cả người của Thủy gia ở đây, bao gồm cả Thủy Thiên Nguyệt đều há hốc mồm, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh hãi.
Trong rương gỗ chứa rất nhiều viên cầu. Tất cả viên cầu này đều chứa người, ước chừng hơn một trăm khỏa.
Ở ngay chính giữa viên cầu kia rõ ràng là đầu của Thủy Sùng Đức, hai mắt hắn trợn tròn lên, dáng vẻ tựa như là chết không nhắm mắt.
“Thế nào? Đối với phần hậu lễ này, chư vị thấy thoả mãn hay không?” Sở Hành Vân cười cười nói, đồng thời nhìn về phía khuôn mặt tái nhợt của Thủy Sùng Hiền, trong giọng nói mang theo vẻ cực kỳ âm lãnh.
“Sở Hành Vân, ngươi muốn chết!” Thủy Sùng Hiền phát ra một tiếng rống căm phẫn cùng giận dử. Võ Linh của hắn trong nháy mắt hiện ra, đó là một con hùng sư dữ tợn. Nó mở cái miệng tràn đầy răng sắc nhọn hướng phía Sở Hành Vân lao tới, muốn cắn hắn giết tại chỗ.
Nhưng khi Thủy Sùng Hiền vừa động thủ thì Diêm Độc cũng động theo.
Diêm độc bắn ra một đạo quang mang màu tro đen. Đạo quang mang này hóa thành một cái cự chưởng nhanh chóng lao về phía hùng sư dữ tợn. Hai cổ lực lượng va chạm cực kỳ kinh khủng, nó tạo một cơn gió cực kỳ mạnh làm xói mòn cả mặt đất.
Thủy Sùng Hiền lùi bước về phía sau, trở về vị trí cũ. Hắn đưa tay lên xem thi phát hiện trong lòng bàn tay có một chút biến thành màu tro đen, tỏa ra một khí tức tanh hôi làm nhiễu loạn linh lực của hắn.
“Diêm Độc, ngươi là Diêm Độc.” Thủy Sùng Hiền rốt cục nhận ra thân phận của Diêm Độc, hắn thốt lên với vẻ kinh hãi.
Hắn vừa mở miệng thì tất cả người Thủy gia đều lộ vẻ khiếp sợ. Bọn họ đều không ngờ hắc bào lão giả này lại là Diêm Độc, đồng thời nghi hoặc làm sao Diêm Độc lại ở một chỗ với Sở Hành Vân.
Trong phút chốc, đám người Thủy gia đều hiểu được tại sao đám người Thủy Sùng Đức lại chết biệt khuất như vậy. Xem ra nhất định là do Diêm Độc này xuất thủ, cũng chỉ có người am hiểu độc công thì mới có thể làm ra được việc này.
“Nếu như Thủy bá bá không thích lễ vật ta chuẩn bị thì từ chối cũng không sao, nhưng không ngờ ngươi một lời không hợp liền ra tay, cũng quá là vô lý đi. Nếu như việc này truyền đi, chỉ sợ Thủy gia các ngươi sẽ triệt để trở thành trò cười.” Sở Hành Vân giả vờ thâm trầm nói, ánh mắt cũng lạnh lùng nhìn về phía những chiếc rương.
Khuôn mặt Thủy Sùng Hiền hiện lên vẻ căng thẳng, làm sao hắn lại không hiểu Sở Hành Vân muốn nói cái gì.
Lần này, Thủy gia phái ra hơn trăm người đi tàn sát Sở trấn. Kết quả là toàn bộ hơn trăm người này đều chết hết, không chừa một mống, lại còn bị chặt đầu đưa trả lại Thủy gia.
Chuyện này tạo nên ảnh hưởng quá lớn, hầu như vượt qua phạm vi chịu đựng của Thủy Sùng Hiền. Nếu ngày nào đó chuyện này bị đưa ra ngoài, Thủy gia không chỉ rtở thành trò cười mà còn có thể trở thành địch nhân chung của các thế lực, chịu vô cùng vô tận xa lánh.
“Sở Hành Vân, Thủy gia ta không có trêu chọc ngươi nhưng ngươi lại làm như vậy với chúng ta!” Thủy Thiên Nguyệt đi ra, phẫn nộ chỉ vào Sở Hành Vân nói.
Nàng là người luôn được kính trọng, không ngờ lại phải chịu khuất nhục tại Thủy gia.
Tất cả hơn trăm người này đều là cao thủ mà Thủy gia bồi dưỡng nhưng hiện tại đã… chết hết. Thực lực Thủy gia ít nhất suy yếu hơn phân nửa!
Không lâu trước đây, Thủy gia phải chịu tổn thất kinh tế. Hôm nay lại chết một nhóm cao thủ như thế, quả thực là họa vô đơn chí, Thủy Thiên Nguyệt hận không thể giết Sở Hành Vân tại chỗ.
“Hình như ngươi có chút nhầm lẫn!” Sở Hành Vân đảo mắt nhìn Thủy Thiên Nguyệt lạnh lùng cười nói: “Từ đầu đến cuối đều là Thủy gia các ngươi làm ra, muốn đem Sở chúng ta gia diệt trừ. Chẳng lẽ các ngươi phái người tới tàn sát Sở trấn thì chúng ta phải buông tha chống cự, tùy ý để các ngươi tru diệt?”
“Cho dù lần này là ai nhằm vào ai, nếu như tính luôn tràng âm mưu 16 năm trước thì những người này chết cũng chưa hết tội. Đây là Thủy gia các ngươi nợ máu Sở gia chúng ta!” Sở Hành Vân nói đến đây liền khó nhịn được phẫn nộ, còn cao tầng Thủy gia đều há to miệng nhìn nhau, tức giận đối với Sở Hành Vân đều tiêu tán, đều thấy được sự ngạc nhiên trong mắt nhau.
“Diêm Độc, lễ chúng ta đã đưa đến. Bây giờ, chúng ta quay trở về Sở trấn.” Sở Hành Vân nói, thầm xem xét tất cả vẻ mặt của những người này. Hắn đem lửa giận trong lòng áp chế xuống, quay người lại đi nhanh ra ngoài.
Diêm Độc theo sát Sở Hành Vân, vừa đi vừa liếc mắt nhìn đám người Thủy Sùng Hiền nhằm phòng ngừa những người này âm thầm đánh lén.
“À!”
Sở Hành Vân đột nhiên dừng bước chân thốt lên một tiếng, rồi hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Thủy Thiên Nguyệt nói: “Không lâu sau, Vũ Phủ khảo hạch sẽ chính thức bắt đầu. Ước định một nằm giữa ta và ngươi cũng nên tới lúc chấm dứt.”
Sau khi nói xong, Sở Hành Vân tiếp tục bước đi, vẫn là không nhanh không chậm rời khỏi Thủy gia, tựa như là muốn thực hiện ước định vậy trước vậy.
Mà lúc này, ánh mắt mọi người nhìn về phía bóng lưng của hắn đã không còn chút nào khinh thường, trào phúng, mà ngược lại toàn là thất kinh cùng sợ hãi.